Chương
Edit: Cúc Tử
Có thể trong khoảng thời gian này Giang Tầm đã bị kinh sợ quá mức đến nỗi ban đêm đi ngủ cũng không được an ổn.
Hai tay ôm lấy thắt lưng ta của hắn cũng từ từ chặt cứng lại thậm chí đến mức ta cảm thấy có chút khó chịu. Vì thế ta liền mơ mơ màng màng tỉnh lại, sau đó gọi hắn: "Phu quân, đau."
Nhưng Giang Tầm vẫn không hề mở mắt ra, hô hấp của hắn cũng vô cùng nặng nề, dường như hắn đang cố hết sức mà thở dốc dồn dập giống như khi bị bóng đè.
Ta vô cùng lo lắng vì thế liền đưa tay chạm vào trán hắn. Ngay nơi mi tâm của hắn cũng toàn là mồ hô nóng hổi, khuôn mặt thì nhăn lại buồn bã dường như toàn bộ ưu phiền của hắn đều được khóa lại trên khuôn mặt này.
Giang Tầm đang run rẩy, là do hắn sợ hãi sao? Vì nghĩ như vậy nên ta không kìm lòng được nữa mà hôn lên gò má cùng vành tai hắn. Tai của Giang Tầm xưa nay vẫn luôn lạnh lẽo, chỉ có rất ít trường hợp ví dụ như khi tình dục tràn đầy hay khi khuôn mặt hắn ngượng ngùng xấu hổ thì tai mới có thể đỏ bừng như vậy.
Vậy nên lúc này tai hắn nóng hổi như vậy thì thuộc về trường hợp nào trong số đó đây?
Ta do dự trong chốc lát mới ghé sát vào gọi hắn: "Phu quân? Chàng làm sao vậy?"
Đợi một hồi thật lâu, Giang Tầm mới mê man mở mắt ra.
Hắn nhìn ta thật kỹ bằng con mắt lạnh lùng lãnh đạm khiến ta không nhịn được mà kinh hãi.
Ước chừng qua khỏi một khắc đồng hồ, ánh mắt Giang Tầm mới trở nên ấm áp trở lại, sau đó hắn dùng giọng nói khàn khàn dịu dàng nói với ra: "Ta mơ thấy một giấc mộng."
"Mơ thấy cái gì?"
"Bây giờ nhớ không rõ nữa." Hắn có chút buồn rầu trả lời, sau đó liền dùng tay ôm lấy ta chặt hơn rồi chôn khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi của hắn vào hõm vai ta khiến ta cảm thấy vô cùng khó chịu.
Ta đang muốn tránh đi thì nụ hôn của hắn liền ùn ùn rơi xuống người ta, khiến cho lòng ta tê dại đi đồng thời cũng ngứa ngáy vô cùng.
Giang Tầm vô cùng xảo quyệt, hắn hiểu rất rõ điểm yếu của ta vì thế chỉ cần hắn bấm nhẹ một cái liền khiến ta không còn sức lực mà phản đối hắn.
Ta bị hắn hôn đến mức ý loạn tình mê, giữa hai môi cũng không nhịn được mà kêu thành tiếng, đang lúc ta nghĩ hắn muốn làm chuyện quá đáng hơn thì hắn lại ngừng lại.
Giang Tầm khe khẽ thở dài một tiếng rồi nói với ta: "Ta và ngươi chưa từng gặp mặt, sao ngươi lại tin ta như vậy?"
Ta cũng không biết nên trả lời vấn đề này của hắn thế nào, vì thế chỉ có thể mím môi nói: "Bởi vì chàng là phu quân của ta."
"A."
"Chàng cười cái gì?"
"Cười ngươi ngốc nghếch, bị bán đi còn giúp người đếm tiền."
"Chàng có ý gì?"
"Ta vào phủ đệ của ngươi chưa chắc đã có ý gì tốt. Nhưng ngươi không những không truy cứu mà đến đêm còn dám chung giường chung gối với ta, ta nên nói ngươi lòng dạ rộng lớn hay do ngươi nắm chắc lợi thế trong tay nên mới không sợ hãi như vậy?"
"Phu quân chắc chắn sẽ không hại ta."
Giang Tầm đối mặt nhìn ta một lúc lâu sau đó mới từ tốn thở dài một hơi: "Mà thôi, sự thật đúng là ta sẽ không hại ngươi. Một đêm phu thê trăm ngày nghĩa , nếu vi phu ngủ với ngươi một đêm thì nhất định sẽ che chở bảo vệ ngươi cả đời."