Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
Nghe vậy, Thẩm Hi Hòa chẳng hiểu ra sao.
Cho dù Mục Nỗ Cáp có trốn được ra khỏi thành thì cũng không đáng để Tiêu Hoa Ung tức giận đến thể mới phải.
Trân Châu ngẫm nghĩ rồi nói: “Quận chúa, có lẽ là điện hạ ghen”
“Ghen á?” Thẩm Hi Hòa càng hoang mang tợn, hắn ghen cái gì?
“Quận chúa… vẽ chân dung một người đàn ông khác, chắc vậy?” Trân Châu cũng thấy cạn lời, Thái tử điện hạ ghen
kiểu này thật vô lý, nhưng trực giác mách bảo nàng ta như thế.
Thẩm Hi Hòa hiếm khi lộ vẻ ngạc nhiên đến thế, thấy Trân Châu và Hồng Ngọc đều gật gù tán đồng với lý do
này, nàng chẳng biết phải nói gì nữa.
Nàng làm vậy cũng tính là vẽ tranh cho người đàn ông khác ư?
Đến chuyện này cũng ghen thì về sau hắn sẽ ghen đến hộc máu mất thôi!
Nàng đã vẽ không biết bao nhiêu người, năm xưa khi vẽ tranh cùng a huynh, chính nàng cũng đếm không xuể
mình đã vẽ bao nhiêu đàn ông.
“Điện hạ… chắc là yêu quận chúa quá “ Hồng Ngọc gượng gạo nói đỡ cho Thái tử điện hạ.
“À há” Thẩm Hi Hòa cười lạnh, sau đó ra ngoài hoa viên.
Ngự hoa viên đường lúc cây cối đâm chồi biếc, thi thoảng lại có vài cây hoa nở sớm điểm xuyết quang cảnh, trông
tràn ngập sức sống. Thẩm Hi Hòa ngắm cảnh, cảm thấy tâm tình dịu lại, nhưng đúng lúc này lại gặp phải người
nàng không muốn gặp.
Từ lúc bị Thẩm Hi Hòa tát đến này, An Lăng công chúa hận Thẩm Hi Hòa không sao kể xiết, nhưng nàng ta đã biết
Thẩm Hi Hòa lợi hại thế nào nên không dám đối nghịch ra mặt với nàng. Thấy Thẩm Hi Hòa, An Lăng công chúa
định quay đi hướng khác, nhưng ngẫm lại mình là công chúa, Thẩm Hi Hòa chẳng qua là một vị quận chúa khác
họ, dựa vào đầu mình phải nhường Thẩm Hi Hòa!
Nàng ta đi thẳng đến chỗ Thẩm Hi Hòa, lối đi khá rộng, Thẩm Hi Hòa thấy nàng ta thì cũng khuyu gối làm lễ theo
đúng phép tắc, sau đó đứng dậy, tiếp tục ngắm cảnh như thể không có nàng ta ở đây.
An Lăng công chúa đã đi được một đoạn, thấy vậy thì hậm hực quay ngược lại, nhìn Thẩm Hi Hòa chòng chọc.
Nàng ta mở miệng, nói bằng giọng chỉ đủ hai người nghe: “Dương Lăng bị ngươi hãm hại!”
Thẩm Hi Hòa nhướng mày hờ hững nhìn nàng ta: “An Lăng công chúa nếu thấy bị tát một cái vẫn chưa đủ thì ta
có thể tát công chúa thêm cái nữa”
“Ngươi… làm càn!” An Lăng công chúa tức giận đến mức đỏ mặt tía tai.
“An Lăng công chúa, cô còn dám ăn nói quàng xiên, ta sẽ dẫn cô đến chỗ bệ hạ ngay bây giờ, để bệ hạ phán xử xem
ai đúng ai sai, xem có đúng là Dương Lăng công chúa bị ta hãm hại hay không” Thẩm Hi Hòa thong thả nói.
An Lăng công chúa nhớ lại lần trước Thẩm Hi Hòa kéo Thẩm Anh Nhược đến chỗ Hữu Ninh đế, vừa ăn cướp vừa
la làng, bây giờ nàng ta không có chứng cứ, cho dù Thẩm Hi Hòa có là thủ phạm thật đi chăng nữa thì Hữu Ninh
đế cũng sẽ không tin, đến lúc đó chỉ khiến Hữu Ninh đế càng thêm chán ghét nàng ta.
“Trước khi chết, Dương Lăng nhiều lần nói rằng nếu có ngày mình bị hại chết thì kẻ đầu sỏ nhất định là ngươi, vì
người đã biết chuyện Dương Lăng xúi giục Trường Lăng ra tay với mình!” An Lăng công chúa vẫn không chịu thôi,
“Thẩm Hi Hòa, ngươi cứ đợi đấy, kiểu gì ta cũng sẽ tìm được chứng cứ.”
“Chát..” An Lăng công chúa chưa kịp nói hết câu, Thẩm Hi Hòa đã vung tay tát thẳng vào mặt nàng ta.
Từ bé đến lớn, An Lăng công chúa mới bị tát có hai lần, mà cả hai lần đều là Thẩm Hi Hòa đánh, nàng ta hận Thẩm
Hi Hòa không để đầu cho hết: “Ta liều mạng với ngươi.”
An Lăng công chúa bị Trân Châu ngáng chân ngã nhào xuống đất, hai cung nữ của nàng ta thì bị Hồng Ngọc khống
chế, hai người chưa kịp hô hoán đã bị Hồng Ngọc chém vào gáy ngất xỉu.
An Lăng công chúa bị bịt miệng, sắc mặt tái mét vì hoảng sợ. Thẩm Hi Hòa chậm rãi ngồi xuống trước mặt nàng ta
và nói: “Cô muốn làm lớn chuyện chứ gì, hôm nay ta đánh cô trước, cô có cớ để đòi lại một ván rồi đấy!
Thấy An Lăng công chúa trừng mắt nhìn mình, Thẩm Hi Hòa cười nhẹ: “Cô có biết mình làm lớn chuyện thì cũng
chẳng được ích gì không?”
An Lăng công chúa tỏ vẻ không tin, Thẩm Hi Hòa liếc mắt ra hiệu cho Trân Châu, Trân Châu bèn buông nàng ta ra.
Lúc này An Lăng công chúa hoàn toàn có thể hô hoán, nhưng chẳng hiểu sao nàng ta lại nín thinh.
Thẩm Hi Hòa ung dung liếc nàng ta rồi nói: “Cô chỉ cần làm ầm lên, nói rằng Dương Lăng công chúa bị ta hãm hại,
thế nào sứ thần Đột Quyết cũng sẽ bảo rằng cô là công chúa, đương nhiên không thể ăn không nói có, lời cô nói
chắc chắn là thật.
Thế là bọn họ sẽ chất vấn bệ hạ, cho rằng bệ hạ bao che cho ta nên mới vụ và cho vương tử của bọn họ.
Đến khi ấy, thế cờ sẽ đảo ngược, bệ hạ sẽ không thể trách tội Đột Quyết được nữa, mà Đột Quyết sẽ đòi bệ hạ lấy lại
công bằng cho vương tử nhà mình. Cô nghĩ bệ hạ sẽ làm thế nào?”
An Lăng lấy lại lý trí, thần sắc hoảng sợ.
“Bệ hạ sẽ điều tra xem ta là hung thủ hay đồng phạm, sau đó bồi thường Đột Quyết Vì vương tử của bọn họ đã mất
tích, hay là bảo rằng cô bị điện, rằng cô quá hạn ta nên mới ăn nói quàng xiên?”
An Lăng công chúa rùng mình, sắc mặt chẳng còn vẻ gì là vênh váo hay không cam tâm nữa.
Thẩm Hi Hòa nhẹ nhàng xoa mặt An Lăng công chúa, nàng ta khiếp vía như thể bị rắn độc bò lên mặt, không khỏi
ngả người ra sau.
Thấy An Lăng công chúa hoảng sợ, Thẩm Hi Hòa mỉm cười lạnh lùng: “Công chúa điện hạ, người ngốc thì nên biết
điều che giấu sự ngu dốt của bản thân, còn người ngốc mà không tự biết mình ngốc thì thường không thọ. Chẳng
hạn như… Trường Lăng công chúa đây.” Thẩm Hi Hòa dọa cho An Lăng công chúa khiếp đảm đến nỗi mặt cắt
không còn giọt máu, sau đó mới buông nàng ta ra rồi dẫn Trân Châu và Hồng Ngọc bỏ đi.
“Quận chúa, An Lăng công chúa.”
Thẩm Hi Hòa xua tay ngắt lời Trân Châu: “Ta cố tình đe dọa nàng ta để xem người sai sử Dương Lăng công chúa có
ra tay lợi dụng nàng ta hay không.”
Ngừng một chốc, Thẩm Hi Hòa lại thấy khả năng đó không cao lắm: “Nàng ta không thông minh bằng Dương
Lăng công chúa”
Người kia hắn sẽ chướng mắt người như nàng ta.
Mà thôi, chướng mắt cũng không sao, trong cung đã có quá nhiều người bỏ mạng rồi, nàng vẫn nên dừng lại thì
hơn. Hữu Ninh đế chỉ có bốn người con gái thì hết hai người chết thảm vì có xung đột với nàng rồi, trong đó
Dương Lăng công chúa chết bởi tay Mục Nỗ Cáp nên Hữu Ninh đế mới không nghi ngờ nàng.
Nếu nàng và An Lăng công chúa có xích mích, sau đó nàng ta lại chết, chắc chắn nàng sẽ là người khả nghi nhất…
Nghĩ đến đây, Thẩm Hi Hòa nheo mắt: “Có lẽ có thể lợi dụng An Lăng công chúa theo cách khác”
Nàng lập tức đi vòng sang Đông cung.
Lúc Thẩm Hi Hòa đến thì Hà Thanh đại sư cũng vừa đi, Tiêu Hoa Ung biết Thẩm Hi Hòa đến nhưng vẫn nghiêm
mặt ngồi bên cạnh nàng, mắt bịt vải đen, không ân cần niềm nở như ngày thường, mặt mày phụng phịu thấy rõ,
xem ra là muốn Thẩm Hi Hòa dỗ ngọt.
Thẩm Hi Hòa xưa nay có dỗ ai bao giờ, nàng biết dỗ Tiêu Hoa Ung thế nào?
“Điện hạ xụ mặt hờn dỗi vì ta vẽ chân dung một người đàn ông khác à?” Thẩm Hi Hòa hỏi, “Nếu vậy ta không ngại cho điện hạ biết
ta học vẽ tranh từ năm lên sáu, đến năm mười hai tuổi là biết về người. Kể từ đó đến nay, ta không nhớ nổi mình đã vẽ bao nhiêu đàn
ông nữa”
Tiêu Hoa Ung chợt quay mặt về phía Thẩm Hi Hòa, mắt hắn bị vài đen che kín nên Thẩm Hi Hòa không thể thấy được, nhưng nàng
đoán lúc này hắn đang vô cùng giận dỗi.
Quả là càng ngày càng ấu tr…
Tiêu Hoa Ung biết Thẩm Hi Hòa không rành chuyện tình cảm, không biết nói lời ngon tiếng ngọt, đành tự xuống nước: “U U vẽ
nhiều đàn ông như vậy nhưng lại không vẽ ta!”