Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
Thẩm Hi Hòa nhìn Tiêu Hoa Ung phòng chọc rồi nói: “Hôm nào ta vẽ cho điện hạ một bức, được không?”
Mục đích đạt được quá dễ dàng làm Tiêu Hoa Ung cũng phải ngẩn ngơ, tưởng rằng mình bị ảo giác: “UU, nàng
bảo… nàng sẽ vẽ chân dung cho ta sao?”
“Vì ta có việc muốn nhờ” Thẩm Hi Hòa dứt khoát nói thẳng cho Tiêu Hoa Ung biết mình làm vậy không phải để
dỗ dành hắn mà là trao đổi.
Tiêu Hoa Ung còn đang lâng lâng như đi trên mây, nghe vậy lập tức quay về mặt đất, nụ cười cứng đờ trong
thoáng chốc rồi lại bình tĩnh như thường. Vậy mới đúng là Thẩm Hi Hòa chứ, hắn dở khóc dở cười: “U U có việc
gì cần thì cứ nói, ta sẽ hết lòng giúp đỡ, hoàn toàn không vụ lợi”
“Không vụ lợi ư?” Thẩm Hi Hòa cười nhẹ, “Lẽ nào những việc điện hạ làm không phải là vì có ý đồ với Chiêu
Ninh?”
Nghe vậy, Tiêu Hoa Ung cũng cười: “Ừ, UU nói thật chí lý, ta muốn có được trái tim và thể xác của U U, đúng là có
ý đồ”
Hắn không dám nói mình không vụ lợi nữa, đành chấp nhận để Thẩm Hi Hòa vẽ tranh cho mình: “U U cần ta giúp
gì vậy?”
Với năng lực của Thẩm Hi Hòa mà phải tìm hẳn, thật tình Tiêu Hoa Ung hơi tò mò.
“Ta vừa nghĩ được một cách hay, có lẽ có thể dẫn dụ kẻ đứng sau lưng Dương Lăng lộ diện” Thẩm Hi Hòa giải
thích, “Vừa rồi ta có gặp An Lăng công chúa trong hoa viên, hai bên có chút xích
mích. Người kia sai sử Dương Lăng công chúa làm đủ thứ chuyện, hẳn là rất hận ta, chưa đạt được mục đích quyết
không bỏ qua. Không chừng hắn thấy ta và An Lăng công chúa có hiềm khích với nhau thì sẽ lợi dụng An Lăng
công chúa cũng nên.”
“An Lăng ư?” Phản ứng đầu tiên của Tiêu Hoa Ung cũng giống như Thẩm Hi Hòa, “An Lăng không được thông
minh cho lắm”
Dương Lăng còn có tí đầu óc, nếu chỉ phải đối phó với người bình thường, nàng ta sẽ như cá gặp nước, nhưng so
sánh với Thẩm Hi Hòa thì chẳng khác nào một trời một vực, có điều trên đời cũng chẳng mấy ai có được thủ đoạn
và tài trí như Thẩm Hi Hòa.
“Thoạt đầu ta cũng nghĩ vậy.” Thẩm Hi Hòa mỉm cười, “Nhưng rồi ta lại nghĩa Trường Lăng công chúa cũng có
mâu thuẫn với ta trước khi chết, Dương Lăng công chúa cũng vậy, mà dạo trước ta và An Lăng công chúa cũng nảy
sinh xung đột.
Ta sẽ tìm dịp cãi cọ với nàng ta một phen, làm ầm ĩ đến mức ai ai cũng biết. Điện hạ nghĩ liệu người kia có giết An
Lăng công chúa để vu oan giá họa cho ta không?”
Tiêu Hoa Ung đăm chiêu, ngẫm nghĩ một lát, quả thật rất có khả năng như thế.
An Lăng công chúa không dễ khống chế như Dương Lăng công chúa, Dương Lăng tự cho mình là thông minh, cứ
nghĩ Thẩm Hi Hòa không dám giết mình nên mãi không chịu khai ra kẻ chủ mưu. An Lăng công chúa lại khác, một
khi rơi vào tay Thẩm Hi Hòa, chắc chắn nàng ta sẽ khai sạch sành sanh.
Cho nên người kia sẽ không dám lợi dụng An Lăng công chúa để đối phó với Thẩm Hi Hòa, nhưng xét thấy cả
Trường Lăng lẫn Dương Lăng công chúa đều có mâu thuẫn với Thẩm Hi Hòa trước khi chết, thế rồi Thẩm Hi Hòa
lại công khai phát sinh xung đột với An Lăng công chúa.
Lý tưởng nhất đối với hắn ta là giết chết An Lăng công chúa, sau đó ngụy tạo chứng cứ khiến Thẩm Hi Hòa hết
đường chối cãi. Còn nếu không thành, Thẩm Hi Hòa cũng sẽ bị chỉ trích, giết ba công chúa liên tiếp là tội lớn, Hữu
Ninh đế có đầy đủ lý do để trừng phạt nàng. Cho dù không đủ chứng cứ để xử tử Thẩm Hi Hòa thì cũng có thể thu
hồi quyền sở hữu tư binh của nàng nhằm xoa dịu lòng người.
Kết quả này tương đương với bẻ gãy nanh vuốt của Thẩm Hi Hòa, bọn Mạc Viễn không thể quang minh chính đại
bảo vệ nàng được nữa, không thể không rút về Tây Bắc, về sau người kia muốn ra tay với nàng sẽ dễ dàng hơn
nhiều, quận chúa phủ cũng không còn an toàn như trước.
“Hay cho một chiêu dụ cá cắn câu” Tiêu Hoa Ung khen.
Trên đời này, chỉ có mình Thẩm Hi Hòa có thể khiến hắn phải ngạc nhiên và tán thưởng, khiến hắn càng hiểu về
nàng thì càng thêm yêu nàng hơn.
“Không, đây không phải là dụ cá cắn câu mà là vừa ăn cướp vừa la làng” Thẩm Hi Hòa cười tươi hơn nữa, “Lát nữa
Chiêu Ninh sẽ đi tìm bệ hạ, kể lại chuyện hôm nay để bệ hạ biết có một người như thế, người này vì hãm hại Chiêu
Ninh mà sẵn sàng giết Trường Lăng và Dương Lăng công chúa.”
Xem như rửa sạch hiểm nghi của nàng và Tiêu Hoa Ung. Tiêu Hoa Ung kinh ngạc, sau đó bật cười ha hả: “Ta xin
niệm một câu A Di Đà Phật thay những kẻ đã đắc tội UU”
Thiên Viên bĩu môi, đây chẳng phải câu cửa miệng của hắn à?
Có điều thủ đoạn của quận chúa quả là đáng sợ, may mà quận chúa không phải kẻ địch của điện hạ, bằng không
rất có thể hắn sẽ bị quận chúa xóa sổ trước tiên vì là tâm phúc số một của điện hạ.
“An Lăng công chúa sống trong thâm cung, nhất định người kia sẽ ra tay trong cung, đến lúc đó mong điện hạ ra
tay hỗ trợ” Thẩm Hi Hòa nói.
Tiêu Hoa Ung vui vẻ: “Có thể giúp đỡ UU là vinh hạnh của ta. Thật ra, nếu U U đã quyết định tìm bệ hạ thì không
cần có ta cũng được”
“Người kia có thể sai sự công chúa thì hắn là thân phận không thấp, rất có khả năng có quan hệ không tồi với bệ
hạ” Thẩm Hi Hòa nói khéo.
Nàng sợ đến lúc đó Hữu Ninh đế lại tìm cách chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không để giữ gìn mặt mũi
hoàng thất hoặc vì một nguyên nhân nào khác. Quan trọng hơn, Trường Lăng và Dương Lăng một người chết bởi
tay Tiêu Hoa Ung, một người chết bởi tay nàng, muốn vu oan cho đối phương gánh tội thay thì phải để Tiêu Hoa
Ung ra tay mới được.
“UU tin tưởng ta là thế, sao ta có thể để U U thất vọng được” So ra, hắn còn muốn biết ai là kẻ âm thầm nấp trong
bóng tối hãm hại Thẩm Hi Hòa hơn cả chính nàng.
Sau khi bàn bạc xong xuôi, Tiêu Hoa Ung đưa ra một yêu cầu, đó là Thẩm Hi Hòa phải lấy hắn làm mẫu mà vẽ chứ
không được vẽ chay, Thẩm Hi Hòa đồng ý rồi rời khỏi Đông cung.
Vừa ra khỏi cửa, Thẩm Hi Hòa liền đi thẳng đến Minh Chính điện cầu kiển Hữu Ninh đế. Hữu Ninh đế biết Thẩm
Hi Hòa cần gặp mình thì đau cả đầu.
Bây giờ ông ta đã nhận ra một điều, ngoài những lúc thỉnh an theo phép tắc mỗi lần tiến cung, Thẩm Hi Hòa sẽ
không tùy tiện tìm ông ta, nhưng một khi đã cầu kiến thì thế nào cũng có chuyện lớn.
Nhưng dù sao cũng không thể từ chối gặp mà không có lý do, Hữu Ninh đế bảo Lưu Tam Chỉ dẫn Thẩm Hi Hòa
vào. Sau một hồi hỏi han, Hữu Ninh đế nói: “Chiêu Ninh đến tìm trẫm vì có chuyện gì ấm ức à? Muốn trẫm phân
xử giúp con đúng không?”
Mấy lần trước cũng thế còn gì, Hữu Ninh đế cố tình hỏi vậy.
“Hôm nay Chiêu Ninh đến đây VÌ có một chuyện thấy rất kỳ quặc, mong bệ hạ cho người hầu lui cả ra ngoài. Thẩm
Hi Hòa trịnh trọng nói.
Hữu Ninh đế hơi ngạc nhiên, sau đó liếc Lưu Tam Chỉ. Lưu Tam Chỉ hiểu ý, xua tay ra hiệu cho cung nhân và nội
thị trong điện lui ra ngoài, chỉ còn lại Thẩm Hi Hòa, Hữu Ninh đế và Lưu Tam Chi.
Thầm Hi Hòa không báo Lưu Tam Chi cũng phải lui ra, ông ta trung thành tuyệt đối với Hữu Ninh đế, mà Hữu Ninh đế lại không liên
quan gì đến việc này, chứng tỏ Lưu Tam Chỉ cũng không biết gì. Muốn mua chuộc Lưu Tam Chỉ chính là điều không tường.
“Bầm bệ hạ, hôm nay Chiêu Ninh đi dạo hoa viên tình cờ gặp An Lăng công chúa. Có lẽ vì chuyện lúc trước nên công chúa vẫn còn
oán hận Chiêu Ninh, lại nhớ đến chuyện Dương Lăng công chúa từng nói xấu Chiêu Ninh, An Lăng công chúa bèn hỏi có phải Chiêu
Ninh đã giết hại Dương Lăng công chúa hay không” Thẩm Hi Hòa thuật lại ngắn gọn, “An Lăng công chúa còn nói nhất định phải tìm
được chứng cứ chứng minh Chiêu Ninh đã hãm hại Dương Lằng công chúa.
Hữu Ninh đế nghe mà hoang mang: “Chiêu Ninh đến đây vì muốn cho trẫm biết chuyện này à”
Chỉ là mách lẻo An Lăng thôi mà cũng đòi ông ta cho toàn bộ cung nữ và thái giám ra ngoài cung ư?