Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
Dù gì cũng đã tuyên bố hùng hồn giữa điện Minh Chính, sau khi bãi triều, Thôi Tấn Bách liên về nhà thu thập đồ
đạc rồi khăn gói đến Bộ phủ.
“Thôi Tấn Bách, huynh làm gì thế hả?” Bộ Sơ Lâm vốn đang trực nhưng nghe Kim Sơn bẩm báo cũng phải tất tả
quay về.
Vừa về đến phủ đệ thì thấy Thôi Tấn Bách đang sai bảo người hầu của mình khuân đồ vào trong, Bộ Sơ Lâm giận
tải cả mặt.
“Vì người mà ta lỡ mất chức Đại Lý tự khanh đấy.” Thôi Tấn Bách hờ hững đáp, “Ta đã nói với bệ hạ ngày giữ
Minh Chính điện rằng muốn ở nhờ tại Bộ phủ, giờ mà không đến thì chẳng hóa ra khi quân à?”
Bộ Sơ Lâm: “…”
Vậy cũng tính là khi quân ư? Cuối cùng, Bộ Sơ Lâm chỉ biết trơ mắt nhìn Thôi Tấn Bách khuân hết đồ đạc vào
trong, may mà hắn còn biết điều, không dọn thẳng vào phòng nàng ta, bằng không Bộ Sơ Lâm ắt vác đao tống hết
đồ đạc của hẳn ra ngoài.
Bộ phủ ồn ào như vậy đương nhiên khiến không ít người ghé mắt. Nhiều người tò mò vì sao Thôi Thiếu khanh lại
dọn đến Bộ phủ, sau khi nghe ngóng mới biết chuyện nhà hắn, ai nấy cảm thán kể mẫu của Thôi Thiểu khanh thật
chẳng tốt lành gì. Bọn họ nhìn Thôi Tấn Bách bằng ánh mắt cảm thông, cũng nhờ vậy mà bớt quan tâm đến những
tin đồn tình ái của hắn và Bộ Sơ Lâm.
Sau khi hay tin, Thẩm Hi Hòa không thể không khen Thôi Tấn Bách giỏi mưu tính. Đã được đến Bộ phủ theo ý
nguyện, tiện bề gần quan được ban lộc, lại âm thầm bôi nhọ kể mẫu và ấu đệ.
“UU thật vô tâm.” Thấy Thẩm Hi Hòa cười, Bộ Sơ Lâm càng bực bội, “Nay ta đã thảm đến nước này mà muội còn tí
tởn thể.”
Thẩm Hi Hòa nhìn Bộ Sơ Lâm đầy thương hại, thật tình nàng rất muốn nói toạc cho Bộ Sơ Lâm biết Thôi Tấn Bách
cưỡi chung một con ngựa với nàng ta lúc vào thành là cố tình. Thái tử không muốn hắn trèo lên chức Đại Lý tự
khanh quá sớm, ngặt nỗi hắn công lao đầy mình, phẩm hạnh tốt đẹp, không có khuyết điểm gì để người khác công
kích, ngoại trừ yếu tố tuổi tác ra thì chẳng còn ai thích hợp làm Đại Lý tự khanh hơn hẳn nữa.
Để người ta có cớ phê bình, Thôi Tấn Bách buộc phải vắt óc nghĩ cách. Đương nhiên, hắn rất thích biện pháp này,
vừa được thân mật với người trong lòng, lại khéo léo né tránh chức Đại Lý tự khanh, chưa kể còn có lý do công khai
chuyển vào Bộ phủ.
Quả là chủ nào tớ nấy, Thôi Tấn Bách cũng mưu mô chẳng kém Tiêu Hoa Ung.
“A Lâm à, thật ra Thái tử không muốn Thôi Thiếu khanh thăng tiến quá nhanh đầu.” Thẩm Hi Hòa cổ nhẫn nhịn,
cuối cùng cũng tiết lộ cho Bộ Sơ Lâm với một nụ cười ranh mãnh.
Nghe vậy, mất một lúc Bộ Sơ Lâm mới hiểu ra. Nàng ta giận dữ đứng phắt dậy: “Hay cho cái gã Thôi Tấn Bách này,
đã lợi dụng ta lại còn vừa ăn cướp vừa la làng, dám bảo vì ta mà hắn bị lỡ mất cơ hội thăng quan tiến chức!”
Bộ Sơ Lâm thở phì phì, nhanh chóng sải bước ra khỏi quận chúa phủ, quay về Bộ phủ tìm Thôi Tấn Bách tính sổ.
Bộ Sơ Lâm đi rồi, Thẩm Hi Hòa bèn đem bánh bách hoa mình tự làm vào cung.
Nhìn Tiêu Hoa Ung thưởng thức bánh mình làm, Thẩm Hi Hòa chợt nghĩ đến một chuyện: “Sao điện hạ không nói
cho Thôi Thiếu khanh biết Bộ thế tử là nữ?” “Hắn chỉ là thuộc hạ của ta, hắn khờ khạo không nhận ra được thì việc
gì ta phải nói?” Tiêu Hoa Ung cười gian, “UU không thấy là… nhìn hắn quay mòng mòng thế kia rất buồn cười à?”
Thiên Viên nhìn trời, cầu cho ngày sau mình đừng thích phải một người đóng giả đàn ông mà lại không nhận ra
người ta là nữ, bằng không chính hắn cũng sẽ thành trò cười mua vui cho điện hạ.
A Di Đà Phật, thương thay cho Thôi Thiếu khanh.
“Ta cũng thấy thế…” Đây là lần đầu Thẩm Hi Hòa hùa theo Tiêu Hoa Ung, nàng nói, “Trước khi tiến cung, ta đã cho
A Lâm biết điện hạ không muốn Thôi Thiếu khanh thăng chức.”
Tiêu Hoa Ung nghe vậy bèn phá lên cười, “Ha ha ha…”
Lần đầu hắn thấy nàng lộ vẻ tinh quái trước mặt mình, thì ra nàng cũng biết trêu cợt người khác, điều này khiến
Tiêu Hoa Ung còn vui hơn, hai người họ đúng là có thần giao cách cảm, đến trêu cũng là trêu cùng một đội.
Thẩm Hi Hòa nhét một miếng bánh bách hoa vào miệng Tiêu Hoa Ung: “Đã bảo điện hạ đừng cười hô hố như thế
giữa Đông cung rồi mà.”
Mắt Tiêu Hoa Ung vẫn sáng ngời, hắn chầm chậm nhai nuốt, sau đó liếm môi: “UU à, ta vẫn luôn nhớ lời nàng dặn,
nhưng vừa thấy nàng là ta lại lâng lâng như bước trên mây. Ta cứ ngỡ mình có thể kiềm chế mọi cảm xúc của bản
thân, nhưng đến khi gặp nàng mới biết cầm lòng chẳng đáng là cảm giác thế nào.”
Không thể kiềm chế tình cảm dành cho nàng, cũng như những vui buồn hờn giận khi ở bên nàng.
Thấy Tiêu Hoa Ung lại trêu mình, Thẩm Hi Hòa chậm rãi dời mắt, không nhìn thẳng vào hắn nữa. Nàng thong thả
sửa sang mái tóc, thật ra là không biết nên ửng đổi thế nào.
Ý cười đong đầy trong mắt Tiêu Hoa Ung, có thể thấy thái độ của nàng dành cho hắn đang dần chuyển biến, chí ít
thì những khi hắn nói mấy lời ngọt ngào, nàng không còn thờ ơ như trước nữa.
Thẩm Hi Hòa tựa như một nụ hoa đang chớm nở, làm hắn mê mẩn, đồng thời muốn che chở nàng. Tiêu Hoa Ung
không đùa dai như ngày thường mà chủ động đổi đề tài: “Hoa đào hoa hạnh khoe sắc giữa ngày xuân trời trong
nắng ấm, đây là thời tiết đẹp nhất trong năm, ta muốn mời UU cùng đi đạp thanh được không?”
Hội đạp thanh ngày xuân là hình thức giải trí được nam thanh nữ tú trong kinh ưa chuộng nhất, đặc biệt là tiết
Thượng Tị, cả kinh thành gần như trống rỗng, vì già trẻ lớn bé đều ra ngoài đẹp thanh.
“Được.” Thẩm Hi Hòa đồng ý chẳng chút do dự, “Điện hạ muốn đưa ta đi đâu?”
“Khúc Giang đông nghịt người, ta sẽ đưa nàng đến một nơi thanh vắng, cảnh sắc tao nhã, ít người qua lại.” Tiêu
Hoa Ung ôn hòa nói. Ngày xưa còn có tiệc du xuân của tiến sĩ đăng khoa, nhưng năm nay có án gian lận khoa cử
làm phơi bày nhiều bê bối, Hữu Ninh đế muốn điều tra rốt ráo, ngặt nỗi ném chuột sợ vỡ bình, đến việc tổ chức thi
lại
cũng phải hủy bỏ, kỳ thi mùa Xuân năm nay được dời qua sang năm, thành thử không có tiệc du xuân của các tiến
sĩ.
Trong cung, Khâm Thiên giám trình lên Hoàng thượng và Thái hậu những thời điểm thích hợp để tổ chức hôn lễ
cho Thái tử. Sau khi thương lượng, hai người quyết định chọn đầu xuân sang năm.
Vừa hay chư vị hoàng tử đang ở bên ngoài, chỉ vắng mỗi Thái tử và Tiêu Trường Hồng năm nay mới lên ba, Thái
hậu bền triệu toàn bộ vào gặp, sau đó nói với bọn họ ngay trước mặt Hữu Ninh đế “Các con đều đã trưởng thành
rồi, ta sẽ không để mẫu phi của các con quyết định hôn sự cho các con. Trong bữa tiệc xuân vừa rồi, nữ lang các nhà
đều có mặt. Ta đã già, chỉ mong các con tìm được người vừa ý, đứa nào thích nữ lang nhà ai thì cứ nói với ta và phụ
hoàng.”
Cả bọn đưa mắt nhìn nhau, Tam hoàng tử Đại vương Tiêu Trường Thái lên tiếng đầu tiên: “Hoàng tổ mẫu, tôn nhi
đã có thế thất, không muốn nạp phi nữa.”
Thái hậu nhướng mày, ung dung đặt chung trà trong tay xuống mặt bàn: “Tam Lang, tổ mẫu không bắt con phải sinh con đẻ cái bằng
được. Tiêu gia không thiếu con cháu, dù con không có con thì cũng không lo chuyện hương khói, nhưng tổ mẫu là người từng trải, nói
một câu khó nghe, người vô tâm thì dù mình có hết lòng hết dạ người ta cũng không cảm động đầu. Nếu con cứ chấp nhất như thế,
sớm muộn gì cũng hại mình hại người…
Nói rồi, Thái hậu nhìn thoáng qua Tiêu Trường Khanh đang ngoan ngoãn cúi đầu bằng ánh mắt ẩn ý.
“Tôn nhi sẽ khắc ghi trong lòng lời dạy của hoàng tổ mẫu.” Tiêu Trường Thái cung kính đáp.
“Khắc ghi trong lòng, nhưng không định làm.” Thái hậu cười nhạt.