Tiêu Hoa Ung muốn làm một người rộng lượng, muốn và nói với nàng rằng hắn không bận tâm
đến việc nàng qua lại với ai, nhưng lại không thể nói dối trước mặt nàng được.
Hắn biết mình cứ hẹp hòi thế này sẽ làm nàng chán ghét nhưng lại không thể giả vờ giả vịt. Thẩm Hi Hòa chưa
bao giờ thấy khó xử vì ai hay việc gì, đây là lần đầu nàng có cảm giác suy nghĩ bế tắc, không biết phải làm sao.
Nếu là trước kia, nàng có thể không bận tâm đến suy nghĩ của Tiêu Hoa Ung, nhưng giờ nàng bắt đầu để ý đến
cảm xúc của hắn, hi vọng sau này ở bên nhau, cả hai có thể bao dung và thấu hiểu lẫn nhau. Tất nhiên, mục tiêu
của nàng và Tiêu Hoa Ung không giống nhau, Tiêu Hoa Ung mong bọn họ có thể
trở thành một đôi tình nhân, còn nàng chỉ xem hắn như người nhà, tựa như phụ thân và huynh trưởng.
Cho dù mục tiêu khác biệt thế nào, hai người vẫn có chung đích đến. Nhưng giờ đây Thẩm Hi Hòa mới phát hiện,
Tiêu Hoa Ung không giống với người thân của mình, hắn cực kỳ để ý đến việc kết giao với bạn bè khác phái của
nàng, dù nàng có nhượng bộ thì hắn vẫn không hài lòng.
Nhưng Thẩm Hi Hòa đã nhượng bộ hết mức có thể rồi, nàng nghĩ mãi không biết phải giải quyết thế nào, bèn hỏi
thăng: “Điện hạ muốn ta làm thế nào đây?”
Câu hỏi này khiến Tiêu Hoa Ung á khẩu, có cảm giác mình vừa cố tình gây sự. Hắn biết mình làm vậy là quá nhỏ
mọn, nhưng lại không thể không so đo.
Một lúc lâu sau, hắn mới nói khẽ: “U U có thể… ôm ta một cái được không?”
Thật ra hắn cũng không muốn ép nàng cắt đứt quan hệ với Tạ Uẩn Hoài, chỉ là không đủ tự tin. Mỗi khi ở bên
nàng, trái tim hắn lại trở nên mong manh và nhạy cảm, hắn muốn nàng có thể làm gì đó để hắn cảm nhận được
nàng đối xử với hắn khác hẳn những người đàn ông khác, để xoa dịu trái tim yếu ớt này.
Thẩm Hi Hòa không ngờ Tiêu Hoa Ung lại yêu cầu như thế. Nàng ngẩn người, dáng vẻ do dự.
Nếu là bình thường, chắc chắn Thẩm Hi Hòa sẽ dứt khoát từ chối, nàng đã quá quen với việc Tiêu Hoa Ung thích
tìm cách thân mật với mình. Nhưng giờ phút này, nàng thấy được ánh sáng trong mắt hắn đang chập chờn dao
động, như thể nếu nàng từ chối thì ánh sáng ấy sẽ vỡ tan thành muôn nghìn mảnh vậy.
Nhưng những gì đã được dạy dỗ, những quy củ khắc sâu trong xương cốt khiến nàng cảm thấy làm vậy quá khác
người, thế nên mới do dự mãi.
Gió ngừng thổi cây ngừng lay cả đất trời chìm trong tĩnh mịch
Thời gian chậm chạp trôi qua, hàng mi dài của Tiêu Hoa Ung cụp xuống, tạo nên bóng mờ trên mí mắt. Hắn tựa
như một người bị cả thế gian vứt bỏ trong một chiều cuối thu, chỉ còn lại một mình, chìm sâu trong cô đơn và tịch
liêu.
Thẩm Hi Hòa đã đứng dậy tự bao giờ. Đến khi hoàn hồn, nàng nhận ra mình đã đứng bên cạnh Tiêu Hoa Ung.
Nàng ngẩn người chốc lát rồi bật cười, dang tay ôm lấy bờ vai Tiêu Hoa Ung đang ngồi nghiêm chỉnh, dịu dàng cất
tiếng: “Điện hạ, ta không biết các nữ lang khác thế nào, nhưng cả đời này ta sẽ chỉ có một phu quân mà thôi.” Dù
ban đầu chọn Tiêu Hoa Ung là vì biết hắn đoản mệnh, nhưng nàng chưa từng nghĩ đến chuyện tái giá. Đương thời,
quả phụ được cổ vũ tái giá, dù là tức phụ hoàng gia cũng vậy, chẳng qua người bình thường không dám cưới nên
mới có sự tích tái giá với huynh đệ của phu quân.
Cả đời chỉ có một phu quân, đây có lẽ là nàng thương tình an ủi, cũng có thể nàng cho rằng đó là bổn phận vốn có
của một vị hôn thê.
Tuy rằng không có tình cảm mà Tiêu Hoa Ung khao khát, nhưng lời nàng nói vẫn thẩm thấu vào lòng hắn tựa một
dòng nước ấm, hắn không kìm được áp mặt vào bụng nàng, cảm nhận hơi thở đặc trưng của nàng: “U U…”
Hắn chỉ thì thầm gọi tên nàng, trong đó như ẩn chứa thiên ngôn vạn ngữ.
“Giả vờ đáng thương, giả vờ đáng thương.” Một giọng nói chói tại chợt cắt ngang khung cảnh thắm thiết trước mắt.
Thẩm Hi Hòa vội đẩy Tiêu Hoa Ung ra. Tiêu Hoa Ung sa sầm mặt nhìn chằm chằm con vẹt Bách Tuế đang đậu trên
giá đỡ. Đây là lần thứ năm mươi sáu hắn thấy hối hận vì đã tặng con chim ngốc nghếch này cho Thẩm Hi Hòa,
chẳng được việc gì, chỉ toàn gây chuyện!
Bách Tuế chẳng chút nao núng, quay đầu sang bên, gân cổ kêu to: “U U mềm lòng, U U mềm lòng!”
Nghe vậy, Thẩm Hi Hòa nhìn Tiêu Hoa Ung chằm chằm.
Người mặt dày như Tiêu Hoa Ung cũng có lúc bối rối, quả thật hắn từng nói vậy, chẳng biết con chim ngốc này ghi
nhớ lúc nào, vừa rồi hắn có giả vờ đáng thương đầu. Hắn ấp úng: “Ta… nó… ta…”
Thái tử điện hạ miệng mồm khéo léo bỗng chốc hóa vụng về, không biết phải ngụy biện… à không, phải giải thích
thế nào.
“Ta… ta có hẹn với Đào công, sắp đến giờ rồi, ngày mai ta lại đến thăm nàng sau.”
Đây là lần đầu Tiêu Hoa Ung chạy trối chết trước mặt Thẩm Hi Hòa, làm nàng không nhịn được cười. Nàng không
phải người không có óc phán đoán, nếu vừa rồi hắn giả vờ đáng thương thì nàng sẽ dễ dàng mắc lừa ư?
Thẩm Hi Hòa thừa nhận mình ưu ái hắn hơn người ngoài nhưng cũng chưa đến mức đánh mất lý trí.
Khổ nỗi Tiêu Hoa Ung lại bối rối không biết giải thích thế nào, không biết phải đối mặt với nàng ra sao, cứ thế
cuống quýt bỏ chạy.
Thẩm Hi Hòa gõ nhẹ lên đầu Bách Tuế: “Mày đó…”
“U u lộc minh, vĩnh viễn đồng lòng; cầm sắt hài hòa, loan phượng cùng ca!” Bách Tuế véo von. Đây là câu mà Tiêu
Hoa Ung thường xuyên lặp đi lặp lại trước mặt nó, ngày nào nó cũng kêu vài lần cho nàng nghe.
Có lẽ lúc được Tiêu Hoa Ung dạy cho, nó sợ học được quá nhanh thì sẽ bị Tiêu Hoa Ung ép học thêm cái khác nên
mới giả ngốc, thế là lắm lúc Tiêu Hoa Ung nói chuyện sẽ không đề phòng nó, có lẽ chính hắn cũng không biết mình
đã bị nó nghe trộm được bao nhiêu.
“Quận chúa vạn phúc.” Bách Tuế tiếp tục kêu.
Thẩm Hi Hòa chơi với nó một hồi, ngoảnh lại thì thấy Đoản Mệnh đang rúc vào một góc, nhìn Bách Tuế bằng ánh
mắt sắc lẻm đầy hung tợn, tựa hồ có thể nhảy xổ vào Bách Tuế bất cứ lúc nào.
Quả như Trân Châu nói, Đoản Mệnh và Bách Tuế, nghe tên đã biết là kẻ địch, hơn nữa mèo và chim chẳng phải là
kẻ địch trời sinh hay sao?
“Bẩm quận chúa, có Tín vương điện hạ xin gặp.” Trân Châu bẩm báo. Thẩm Hi Hòa đang định từ chối, nhưng rồi
nghĩ đến ý đồ của Tiêu Trường Khanh, nàng bèn đổi ý, “Mời hắn đến sảnh chính.” Nàng giao Bách Tuế cho Tử
Ngọc, chỉnh lại y phục rồi cất bước đến sảnh chính.
Tiêu Trường Khanh bước tới chào hỏi trước, hai người làm lễ với nhau, sau đó Tiêu Trường Khanh thở dài nói lời
xin lỗi: “Hôm nay ta đến đây là để xin lỗi quận chúa, lúc trước ta quá xúc động nên mới nhất thời lỗ mãng, quấy
nhiễu quận chúa, mong quận chúa bỏ qua cho.”
Thẩm Hi Hòa chậm rãi ngồi xuống và nói: “Ta cứ ngỡ điện hạ đến đây để xin lỗi vì đã trộm đồ của ta chứ.”
Nghe Thẩm Hi Hòa trêu, Tiêu Trường Khanh cũng không phản bác, vì quả thật hắn đã phải người trộm thư từ qua
lại giữa Thẩm Hi Hòa và Cố Thanh Chi. Sau khi thành hôn với Cố Thanh Chi, hắn bận rộn đủ chuyện, Cổ Thanh
Chi lại chẳng bao giờ tâm sự với hắn, thành thử hắn cũng không biết có thật là Cố Thanh Chi có một người bạn qua
thư hay không.
Nhưng nét chữ và văn phòng khác biệt, thể hiện hai tính cách khác nhau, Tiêu Trường Khanh không tin không
được.
Tiêu Trường Khanh nói: “Quận chúa có thể giao những lá thư của thê tử quá cố cho tiểu vương để giữ làm kỷ niệm
được chăng?”
Hắn đến tìm Thẩm Hi Hòa chủ yếu là vì mục đích này. Vốn dĩ hắn định đem trả thư từ cho Thẩm Hi Hòa, không ngờ lại bị Tiêu Hoa
Ung cướp mất.
“Đây là đồ của Tín vương phi và ta.” Thầm Hi Hòa không định giao cho Tiêu Trường Khanh.
Dường như Tiêu Trường Khanh đã lường trước chuyện này nên cũng không nài nỉ mà chỉ nói: “Nếu sau này quận chúa gặp khó khăn
gì thì cứ cầm thư đến tìm tiểu vương, tiểu vương sẽ dốc hết sức giúp
đỡ.”