Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

chương 450

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trước khi thể của Thái hậu, Cố Thanh Xu và Dư Tang Tử nhạy cảm nhận thấy tình hình không ổn, nhưng chuyện

đã đến nước này, hai người bọn họ chỉ có thể nói thật.

Dư Tang Tử nói: “Bẩm Thái hậu, thấy hai người này bịt mặt, tiểu nữ cũng sợ bọn họ là thích khách, nhưng thấy hai

chúng ta hoảng hồn khiếp vía, hai người họ bỗng nói mình là ám vệ của bệ hạ, còn chỉ đường cho tiểu nữ và Lật

Dương huyện chủ, nhờ vậy hai chúng ta mới thoát được khởi hành cung”

Một viên đá làm dấy lên muôn nghìn sóng gió, nghe đến đoạn “ám vệ của bệ hạ, toàn bộ đại thần đều choáng

váng, cố kiềm chế không ngẩng đầu nhìn Hữu Ninh đế, cũng không lộ vẻ kinh hãi hay có ánh mắt nghi ngờ.

Quả là không thể tưởng tượng nổi, nhưng nói vậy lại có thể giải thích mọi chuyện một cách hợp lý về cách đối đãi

của bọn chúng dành cho Thái tử điện hạ và Liệt vương điện hạ sau này. Theo đó, chẳng có nghịch tặc gì hết, chẳng

qua là Hữu Ninh đế nghi ngờ Thái tử, muốn hãm hại Thái tử bên phải người bắt hắn.

Liệt vương không rõ chân tướng của vụ bắt cóc nên mới ngây thơ chạy theo cứu. Sau đó, đám tàn dư của Gia Thần

Thái tử vốn ẩn nấp lâu nay bèn nhân cơ hội này phái người ám sát Hữu Ninh đế, tiện thể bắt Thái tử đi. Vì sao bọn

chúng lại bắt Thái tử?

Āy da!

Những ai có đầu óc nhanh nhạy chút đều liên tưởng đến một khả năng, chỉ e vụ này sẽ ầm ĩ đây.

“Bệ hạ!” Thái hậu nhìn Hữu Ninh đế chòng chọc, sắc mặt đáng sợ.

“Nói nhăng nói cuội” Hữu Ninh đế quát, “Bọn chúng không phải ám vệ của trẫm. Lập tức lệnh cho Hình bộ, Đại Lý

tự và Ngự Sử đài hợp nhau điều tra!”

Hữu Ninh đế vẫn bình tĩnh như thường, không hề lộ vẻ thẹn quá hóa giận, trái lại còn muốn điều tra đến cùng.

Ai dám tùy tiện nghi ngờ Hoàng thượng? Kể có chuyện này đúng là do Hoàng thượng gây ra thì đã sao? Hữu Ninh

đế có thực quyền, bọn họ chỉ dám nghĩ trong lòng chứ còn làm gì được?

Có người tin là lũ loạn thần tặc tử muốn ly gián bọn họ, có người lại tin vụ này tám chín phần là thật, nhưng lại

không dám chỉ trích trước mặt bệ hạ. Sau khi thu thập bằng chứng xong xuôi, Tam tự lập tức cấp tốc xử lý đám thi

thể ngoài sân.

Thái độ của Thẩm Hi Hòa hết sức hòa nhã, không hùng hổ dọa người, chỉ âm thầm dẫn dắt dư luận. Những nước

đi mà Tiêu Hoa Ung đã sắp đặt đang từng bước vạch trần bộ mặt thật của Hữu Ninh đế trước mặt mọi người.

Lúc này, người vui nhất hẳn là Tiêu Trường Khanh. Sớm biết Tiêu Hoa Ung muốn vạch mặt Hữu Ninh đế, hắn nên

giúp một tay để Thái tử điện hạ đỡ mất công mới phải.

Cố Thanh Xu vẫn đang thấp thỏm, sợ mình đã nói gì đó không ổn, bèn tìm Tiêu Trường Khanh tâm sự. Tiêu

Trường Khanh đang háo hức chờ đợi diễn biến kế tiếp, trực giác nói với hắn rằng Thái tử điện hạ sẽ không khiến

hắn phải thất vọng.

“Tỷ phu, liệu bệ hạ và Thái hậu có trách tội chúng ta không?” Cố Thanh Xu phát hiện Tiêu Trường Khanh đang rất

phấn khởi, dù không cười nhưng cặp mắt sáng rỡ, mặt mày sáng sủa.

“Bọn muội đâu có bịa đặt, bệ hạ và Thái hậu sẽ không trách tội đầu” Tiêu Trường Khanh trả lời qua quýt.

Trách tội thì không, nhưng chắc chắn sẽ bị Hữu Ninh đế chán ghét, vì hai người họ đã khiến cho bí mật lớn nhất

của Hữu Ninh đế suýt bị vạch trần.

E rằng nhiều người đang thầm nghi ngờ, có khi còn có vướng mắc gì đó, nhất là khi vụ Hộ bộ Thượng thư Đổng

Tất Quyền lại bị nhắc đến. Đổng Tất Quyền tham những nhưng toàn bộ số tiền ăn chặn được đều đã không cánh

mà bay, đến nay vẫn chưa tìm được tung tích.

Nếu số tiền đó được dùng để nuôi chiến mã cho quân đội thì hợp tình hợp lý ra phết. Cả triều ai chẳng biết Đổng

Tất Quyền là người của Hữu Ninh đế

Có một số chuyện không phải là không có ai dám nghĩ đến, chẳng qua là bọn họ chưa từng nghĩ theo hướng này

mà thôi, một khi có đầu mối, bọn họ có thể suy nghĩ sâu xa đến mức chính bọn họ cũng phải e sợ.

Hữu Ninh đế lén lút làm ra chuyện hại nước hại dân thể này, khi chuyện sắp bại lộ thì để tâm phúc gánh tội thay,

thật khó coi hết sức.

“Nếu năm nay mà có thiên tai nữa thì càng khéo.” Tiêu Trường Khanh lẩm bẩm với vẻ tiếc nuối.

Hiện tại quốc khổ không được phong phú, nếu gặp phải thiên tai, Hữu Ninh đế muốn trợ cấp người bị nạn thì buộc

phải ép các phú thương và quan viên thôi. Khi ấy, Tiêu Trường Khanh có thể giúp Hữu Ninh đế một tay, khiến

lòng dân oán thán.

“Cô không có việc gì thì đừng đứng đây khóc sướt mướt” Tiêu Trường Doanh chợt cáu kỉnh với Cố Thanh Xu.

Cố Thanh Xu giật mình, toan nói gì đó với Tiêu Trường Khanh thì đã bị Tiêu Trường Doanh giành trước một bước:

“Người đầu, đưa Lật Dương huyện chủ về”

Tiêu Trường Khanh không lên tiếng, đương nhiên người hầu sẽ nghe lời Tiêu Trường Doanh. Đợi đến khi Cố

Thanh Xu bị đưa tiễn một cách không tình nguyện cho lắm, Tiêu Trường Doanh mới lạnh lùng lên tiếng: “A huynh,

huynh đừng tự nhiên đến mức xem nàng ta như người trong nhà thế kia”

Tiêu Trường Doanh không thích Cố Thanh Xu, nhìn thì nhu nhược yểu điệu, tựa hồ cần có người che chở nhưng

thật ra lại đầy tâm cơ.

Tiêu Trường Khanh dám nói muốn có thiên tại trước mặt nàng ta thế kia, không sợ sau này nhỡ đầu nàng ta vì yêu

sinh hận mà nói lung tung với người ngoài thì sao.

Tiêu Trường Khanh chẳng bận tâm: “Không sao, nàng ta có nói với người ngoài cũng chẳng có vấn đề gì lớn”

“Câu đó không có vấn đề gì lớn, nhưng huynh vô tư đến mức đó thì ai biết được lần sau huynh sẽ nói gì” Tiêu

Trường Doanh bực bội.

Tiêu Trường Khanh nhìn hắn, tự rót cho mình một chung trà: “Được rồi, ai bảo ta là a huynh của đệ chứ, có chuyện

gì không vui thì nói cho a huynh nghe nào.”

Hắn nhận thấy được Tiêu Trường Doanh đang hậm hực, chỉ cần nghĩ một chút là hiểu ngay nguyên cớ: “Lát nữa

người trong lòng của đệ sẽ đến tìm đệ đấy.”

“Tìm đệ làm gì cơ?” Tiêu Trường Doanh vờ như không để tâm, quay lưng về phía Tiêu Trường Khanh, “Chuyện gì

nàng cũng biết cơ mà?”

“Đề nghị Chiêu Ninh quận chúa và Thái tử điện hạ đã bàn với nhau từ trước rồi mới kẻ xướng người họa hả?” Tiêu

Trường Khanh buồn cười.

“Lẽ nào không phải?” Nhìn xem, hai người họ phối hợp với nhau ăn ý biết mấy, một người ở ngoài bày mưu nghĩ

kế, một người ở trong ứng dụng hành động, công kích Hữu Ninh đế từ trong lẫn ngoài, không cho ông ta có cơ hội

nắm quyền chủ động.

Tiêu Trường Khanh khẽ bật cười.

Nghe ca ca cười, sắc mặt Tiêu Trường Doanh càng khó coi hơn.

Tiêu Trường Khanh vờ nắm tay lại che miệng, ho khẽ mấy tiếng rồi nhìn Tiêu Trường Doanh với vẻ bất đắc dĩ,

muốn nói lại thôi.

“Sao a huynh lại nhìn đệ như thế?” Tiêu Trường Doanh nhìn lại Tiêu Trường Khanh.

“Huynh đang phân vân không biết có nên nói chân tướng cho đệ biết hay không.” Tiêu Trường Khanh tỏ vẻ không

đành lòng.

“Chân tướng gì cơ?” Tiêu Trường Doanh ngờ vực.

Tiêu Trường Khanh chần chừ một lát rồi mới nói: “Thôi được, dù sao đây cũng chỉ là suy đoán của huynh. Dựa trên

hiểu biết của huynh về Thái tử, hắn sẽ không nói chuyện này cho Chiêu Ninh quận chúa biết, sợ Chiêu Ninh quận

chúa không yên tâm để hắn lấy bản thân làm mồi rồi rơi vào tay vị bá phụ kia của chúng ta.

Bởi vậy, có thể đoán rằng quận chúa cũng chỉ mới đoán được toàn bộ mưu đồ của Thái tử điện hạ đây thôi, thật

đúng là như có thần giao cách cảm vậy.”

Quả nhiên, sắc mặt Tiêu Trường Doanh càng tệ hơn.

Đúng lúc này, người hầu bước vào bẩm báo: “Bẩm điện hạ, Chiêu Ninh quận chúa đến thăm Liệt vương điện hạ”

“Không gặp!” Tiêu Trường Doanh chợt sẵng giọng.

Người hầu hoảng sợ rụt cổ, Tiêu Trường Khanh bèn nói: “Mời quận chúa vào”

Nói rồi, hắn đứng dậy vỗ vai đệ đệ: “Đệ đừng tự mình đa tình,

người ta tưởng nàng ấy không biết gì cả nên mới đến tìm đệ để nghe ngóng tung tích của Thái tử điện hạ mà thôi, tóm lại là đến thăm

quận chúa đến thăm đệ chẳng qua là đóng kịch thì đóng cho trót, để

cho có.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio