Mấy ngày nay tâm trạng của Hậu Chủ khá tốt.
Tuy nói dạo này trong triều ầm ĩ lộn xộn, Bộ Lễ bị rà soát một lượt, dẫn đến triều đình có chút rối ren.
Nhưng có cậu xử lý thay gã, cho dù có chuyện động trời, cũng không làm phiền đến gã.
Thành ra, Bộ Lễ bị bốc quan viên nào, gã không quan tâm.
Có điều cậu lại nói với gã, quan viên nọ tham ô tiền của Thiên thu yến, chứng tỏ ông ta không hề tôn trọng gã.
Vậy nên, quan viên tham ô nọ, nhất định phải nghiêm trị.
Có nghiêm trị không, Hậu Chủ không để bụng, nhưng cậu gã lại vì bồi thường cho gã, âm thầm tìm hai kỹ nữ Dương Châu, thay tên đổi họ ngụy trang thành con gái nhà quan, đưa vào hậu cung của gã.
Con gái xuất thân từ chốn phong trần, mang theo phong tình mà con gái nhà lành không thể có.
Vì vậy, Hậu Chủ – mấy ngày nay say mê trong vòng tay mỹ nhân – cho rằng, nếu cậu nói phải nghiêm trị, thì đúng là phải nghiêm trị, không sai.
Chưa đến hai ngày sau đấy, lại có một tin tức tốt lành hơn truyền đến tai gã.
Ma bệnh ngũ đệ của gã, bỗng dưng bị sốt cao, nằm liệt giường.
Nghe vậy, Hậu Chủ háo hức nhảy khỏi vòng tay mỹ nhân, phái Thái y đến phủ Tĩnh Vương, muốn xem thử xem, có thể lấy mạng thằng em của gã không.
Không lâu sau, Thái y trở về báo cáo.
“Tĩnh Vương điện hạ không bị sốt.” Thái y nói.
Lúc Thái y đến, Hậu Chủ đang đánh mạt chược với Bàng Thiệu.
Nghe xong, sắc mặt hai người đều trở nên khó coi.
“Vậy là sao?” Bàng Thiệu bỏ bài trong tay xuống, dằn giọng hỏi.
Nghe Thái y nói tiếp: “Dù không sốt, nhưng đúng là nằm liệt giường.
Thần bắt mạch cho Tĩnh Vương điện hạ, đoán do lo âu phập phồng, lại thêm say rượu bị nhiễm lạnh dẫn đến suy nhược.”
Nghe vậy, Bàng Thiệu trầm tư suy nghĩ.
Hậu Chủ ngồi bên bất mãn nói: “Vậy sao hắn báo cho Trẫm, là bị sốt? Bệnh ra nước đó còn có sức lừa Trẫm, đúng là to gan…”
Lại thấy Bàng Thiệu giơ tay ngắt ngang: “Bệ hạ.”
“Cậu?” Hậu Chủ nhìn về phía Bàng Thiệu.
Gương mặt trầm ngâm của Bàng Thiệu, dần dần toát lên ý cười.
“Nếu thần không đoán lầm… Điều giấu diếm bên trong, e rằng đáng để bệ hạ vui mừng hơn.” Lão nói.
“Tại sao?” Hậu Chủ lộ ra vẻ mặt nghi ngờ.
Bàng Thiệu nói: “Bệ hạ có biết Quý Du?”
Hậu Chủ ngẫm nghĩ hồi lâu mới miễn cưỡng hồi tưởng cái tên này có vẻ hơi quen tai: “À, chính là tên tham ô bạc của Trẫm?”
Bàng Thiệu cười gật đầu.
“Sáng ngày ông ta bị bắt, Tĩnh Vương đã gấp gáp chạy đến đại lao của Bộ Hình, gặp riêng ông ta.”
Hậu Chủ cau mày: “Sau đấy thế nào?”
Bàng Thiệu cười nhìn về phía gã.
“Sau đấy, Tĩnh Vương điện hạ một mình dầm mưa đi uống rượu, chưa đến hai ngày thì ngã bệnh.
Bệ hạ, ngài nói xem hắn ‘lo âu phập phồng’, là vì gì?”
Hậu Chủ ngẫm nghĩ, trên mặt dần dần lộ ra vẻ hân hoan.
“Ý cậu là… Hắn chắc chắn cũng tham ô, sợ tra ra mình?”
Bàng Thiệu cười gật đầu, ngoài miệng lại nói: “Thần cũng chỉ đoán thôi.”
Trong mắt Hậu Chủ thoắt chốc như bừng sáng.
“Vậy còn không mau phái người đi điều tra!” Gã nói.
“Người này thân là bề tội, lại dám có ý định giở trò với Trẫm, cậu nói xem, hắn có tính là khi quân phạm thượng, có tính là định tạo phản không?”
Hậu Chủ càng nói càng hăng, giống như có thể xử tử Giang Tùy Châu ngay tại chỗ.
Nói đến đây, gã hăng đến độ ném quân bài đang cầm trên tay xuống bàn.
“Cậu, vụ này để Trẫm điều tra, được không?”
Bàng Thiệu nhìn về phía gã.
Lão hiểu rõ hơn ai hết, vị bệ hạ này căm hận ngũ đệ của gã đến cỡ nào.
Năm đó Tiên đế ít con, lại liên tiếp mấy Hoàng tử đều chết yểu.
Chỉ có duy nhất lão ngũ do sủng phi sinh ra, vừa ra đời đã được Tiên đế nuôi dưỡng cạnh bên, được trăm che ngàn chở, vì vậy không chút tổn hại.
Trái lại, Bệ hạ khi ấy, dù là con trai trưởng, ở trong mắt lại như vô hình, không màn nhìn đến.
Từ xưa đến nay, người sống trong cung toàn một lũ nịnh nọt chỉ biết tâng cao đạp thấp, vì vậy, từ nhỏ Bệ hạ đã phải chịu bao nhiêu uất ức vì người ngũ đệ này, rồi lại hận hắn biết bao, Bàng Thiệu rõ hơn ai hết.
Thành ra, muốn được Bệ hạ yêu thích, chỉ là ra tay với Tĩnh Vương, tuyệt đối không lầm.
Nhưng, nói sao Tĩnh Vương cũng là huyết mạch thiên gia, tuy có thể giày vò nhục nhã hắn, lại không thể tuỳ tiện giết hắn.
Vụ việc tham ô này, tuy điều tra có liên quan đến Giang Tùy Châu nhưng đến lúc định tội, dù hắn có tham ô thật thì cũng không phải tội nặng gì.
Đã thế, không bằng giao hắn cho Bệ hạ, để gã vui như chơi trò đá dế vậy.
Nghĩ vậy, Bàng Thiệu cười khẽ.
“Tĩnh Vương điện hạ th ân phận tôn quý, đương nhiên thần không dám vượt quyền.” Lão nói.
“Nếu Bệ hạ muốn điều tra, thần sẽ ngay lập tức điều động nhân sự, để Bệ hạ dễ bề sai khiến.”
————
Giang Nam một khi mưa, mang lại cảm giác mãi mãi không ngớt.
Bắt đầu từ ngày Vương gia đến viện của Cố phu nhân, bệnh nằm liệt giường, bên ngoài mưa lâm râm liên tục mấy ngày, vẫn chưa ngớt.
Dẫn đến bầu không khí trong An Ẩn Đường cũng trở nên âm u, khiến cho mọi người đến thở cũng không dám.
Người bị hại trực tiếp nhất chính là Mạnh Tiềm Sơn.
Lần cảm nhận được áp suất thấp kiểu này gần đây nhất, chính là lần Vương gia qua đêm ở chỗ của Từ phu nhân.
Nhưng lần này, hình như còn nghiêm trọng hơn lần đó, khiến cho nó ở An Ẩn Đường khiếp vía cả ngày, lại không tìm ra nguyên nhân.
Nó ngẫm nghĩ, có lẽ cần đợi đến lúc Vương gia trở về.
Nhưng, Vương gia ở chỗ của Cố phu nhân một ngày, lại thêm một ngày.
Đây là chuyện chưa từng xảy ra.
Ngày thứ ba rồi, nói sao Vương gia cũng nên về rồi chứ nhỉ?
Nào ngờ, đến tối ngày thứ ba, tin tức Vương gia ngã bệnh được truyền về từ chỗ Cố Trường Quân.
Mạnh Tiềm Sơn hấp tập chạy đến viện của Cố Trường Quân, lại không ngờ rằng, nó bị Vương gia nhốt ngoài cửa.
Người đuổi nó ra ngoài là Cố Trường Quân.
Hắn tựa cửa, mặc một bộ đồ đỏ trông rất diễm lệ, quyến rũ.
Ngó Mạnh Tiềm Sơn vì bị nhốt ngoài cửa mà gấp đến độ xoay vòng, hắn cười khẩy, nói: “Gấp gì? Chẳng qua hai ngày nay Vương gia uống hơi nhiều, có chút lao lực.
Ngươi chỉ cần truyền tin vào cung và Bộ Lễ, xin cho Vương gia mấy ngày nghỉ, ngoài ra… Thay Vương gia chăm sóc vị Hoắc phu nhân kia cẩn thận là được rồi.”
“Chuyện này…” Mạnh Tiềm Sơn sốt ruột cứ rướn cổ nhìn vào trong.
Cố Trường Quân giơ tay lên, chắn ngang tầm mắt của nó.
“Vương gia có lệnh, không cho ngươi vào.” Hắn nói.
“À, mấy hôm nay không phải trời đang mưa à? Vương gia dặn, ngươi mau về, mở thông địa long của An Ẩn Đường, đốt lửa, tuyệt đối không được lơ là tên tàn phế kia.”
Nói xong, hắn hất hàm ngạo mạn nhìn Mạnh Tiềm Sơn rồi xoay người, đóng cửa lại.
Trong phòng, Giang Tùy Châu nằm trên giường, hơi thở phập phồng, sắc mặt hơi tái nhợt.
“Căn dặn xong rồi?” Anh hỏi.
Cố Trường Quân đứng bên giường, gật đầu.
Ngôn Tình Xuyên Không
Giang Tùy Châu nhắm mắt lại.
Anh không cho Mạnh Tiềm Sơn vào, chỉ đơn giản do sợ nó lắm miệng, hỏi chuyện không nên hỏi.
Vốn anh định sau hai ngày sẽ về An Ẩn Đường, nhưng không ngờ tác dụng của thuốc bộc phát nhanh chóng lại mạnh vậy, làm anh đến cả ngồi dậy còn không ngồi nổi, nói gì đến việc về viện của mình.
Cố Trường Quân ở bên an ủi: “Vương gia yên tâm.
Cố chịu mấy ngày đầu, hiệu quả của thuốc sẽ dịu dần, đến lúc đó, triệu chứng biểu hiện ra, chỉ là tim đập nhanh loạn nhịp và cơ thể suy nhược thôi.”
Giang Tùy Châu nằm trên giường gật đầu.
“Ngày mai, sau khi trong cung nhận được tin, chắc gã sẽ phái người đến.” Anh nói.
Cố Trường Quân gật đầu nói: “Đúng vậy.
Đợi Thái y trong cung xem bệnh một lần rồi dùng chút thuốc do lão kê đơn, đương nhiên đến khi đó chữa không khỏi thì chúng ta có lý do chính đáng để dán bố cáo tìm người chữa trị.”
Giang Tùy Châu gật đầu, nhắm mắt lại.
Thấy anh muốn nghỉ ngơi, Cố Trường Quân thức thời lui ra gian phòng bên ngoài để nghỉ.
Dù An Ẩn Đường đã đốt lửa hừng hực để thông địa long, không khí bên trong lại vẫn lạnh lẽo như thế.
Người hầu và tỳ nữ lăng xăng chạy tới chạy lui, định sau khi mở thông địa long thì tranh thủ đốt lửa xua tan hơi ẩm trong phòng.
Trong khi đó, Mạnh Tiềm Sơn khom lưng đứng trước mặt Hoắc Vô Cữu thì lại dè dặt ngậm chặt miệng, không dám hé nửa câu.
Hoắc Vô Cữu vuốt trang sách, nhưng lần lữa không lật sang trang.
“Có gì muốn nói thì nói.” Y lạnh lùng nói.
Mạnh Tiềm Sơn nhỏ giọng nói: “Cố phu nhân nói… Nói Vương gia dậy không nổi, nên ngủ lại đó.”
Hoắc Vô Cữu không nhúc nhích.
Chốc lát sau, y lạnh nhạt hỏi: “Bệnh gì?”
Mạnh Tiềm Sơn trong một thoáng không nói thành lời.
Hoắc Vô Cữu đợi một lúc, không nghe nó trả lời bèn ngước mắt lên, một đôi mắt đen thăm thẳm không thấy đáy, lẳng lặng nhìn Mạnh Tiềm Sơn.
“Nói.” Y nói.
Mạnh Tiềm Sơn bị đôi mắt ấy nhìn đến nỗi lạnh sống lưng, run lẩy bẩy, hớt hải nói: “Nói là hai ngày nay Vương gia uống nhiều rượu, hơn nữa… Lao lực, nên… Nên ngã bệnh.”
Hoắc Vô Cữu không nhúc nhích, chỉ có bàn tay đang lật trang sách, thoáng siết mạnh, khiến trang sách trở nên nhăn nhúm.
Uống nhiều rượu, lao lực?
Hoắc Vô Cữu cầm quyển sách, trong lòng lại dâng lên cảm giác bức bối khó tả.
Khỏe thật… Con ma bệnh này khỏe thật đấy.
Ngày đó ở bên ngoài dầm mưa uống rượu còn chưa đủ, phải đến phòng của thiếp uống tiếp, lại phải chơi đến “mất sức”, mới chịu dừng.
Hoắc Vô Cữu chưa bao giờ biết rằng, một người lại có thể khiến người khác căm tức đến thế.
Anh không phải hạng người như Giang Thuấn Hằng hay Bàng Thiệu, xấu xa đến tận xương, ngược lại có thể khiến người ta bình tĩnh đối phó.
Anh cứ như một con mèo, muốn trèo lên ngực người ta chơi đùa, khiến ánh mắt của người ta không thể rời khỏi anh, rồi lại làm một ít chuyện vớ va vớ vẩn chọc ghẹo người ta.
Tuy toàn mấy chuyện nhỏ nhặt không đáng để bụng, nhưng vì người làm mấy chuyện đó là anh, nên không hiểu sao trở thành đường giới hạn, chỉ cần chạm khẽ, cũng đủ khiến người ta bức bối đến độ nóng ruột.
Ngón tay của Hoắc Vô Cữu tức tối nghiền ép trang sách trong tay.
Mạnh Tiềm Sơn đứng bên cạnh chỉ cảm giác toàn thân bức rức, ngón tay đang nghiền ép trang sách kia, cứ như dây thừng siết qua cổ họng nó, khiến nó thở không nổi.
Lúc này đây, dù nó có ngu hơn nữa, cũng nhìn thấu suy nghĩ của “phu nhân”.
Y đang tức giận trong im lặng, hay là nói, y đang ghen.
“…Hoắc phu nhân?” Chốc sau, nó gồng mình nhỏ giọng gọi.
Trông thấy phu nhân thoáng khựng lại, sẵn tay quăng quyển sách nhăn nhúm sang một bên.
Y nói.
“Lui ra.”
Mạnh Tiềm Sơn không yên tâm bèn nhỏ giọng hỏi: “Phu nhân không sao chứ ạ? Xin người yên tâm, Vương gia vốn suy nhược, uống rượu lại thêm hứng gió, đó là bình…”
Bỗng nghe Hoắc Vô Cữu ngồi trên xe lăn hừ lạnh.
Ngay sau đấy, y giương mắt nhìn Mạnh Tiềm Sơn.
“Ta không sao.” Y nói.
“Chẳng qua, không ngờ rằng, phép tắc của phủ Tĩnh Vương các ngươi, tệ hại đến vậy.”
Mạnh Tiềm Sơn không hiểu.
Trông thấy y nhìn ra ngoài cửa sổ bằng vẻ mặt lạnh lùng, giọng y lạnh lẽo nặng nề đến như bật ra từ giữa kẽ răng.
“Người thiếp dám mê hoặc chủ như vậy, nếu ở phủ Định Bắc Hầu, đã bị trảm từ lâu rồi.”
Y chầm chậm nói..