Vào tháng ba, trời dần ấm áp, nên mưa cũng ít hơn.
Địa long trong An Ẩn Đường đốt suốt hai ngày, cuối cùng cũng xua tan không khí ẩm thấp bên trong.
Thế nhưng, lại có bầu khí lạnh bao trùm phòng, kéo dài không dứt.
Mọi người toàn nói do Vương gia không ở đây, phòng thiếu một người, nên mới đem lại cảm giác lạnh lẽo như vậy.
Chỉ có mỗi Mạnh Tiềm Sơn biết rõ nguyên nhân khí lạnh lan tràn trong phòng, đúng là do Vương gia không ở đây, nhưng, không phải vì thiếu một người, mà vì Vương ở nơi khác, lại cứ thể bỏ lại một người khác.
Người bị bỏ lại, tuy mỗi ngày vẫn ăn uống ngủ nghỉ như thường, nhưng từ trên xuống dưới đều tỏa ra hơi thở, người sống chớ gần.
Chính vì vậy, mấy ngày qua Mạnh Tiềm Sơn nơm nớp lo sợ, rất sợ một khi hầu hạ không ổn thoả, bị vị tổ tông này giận cá chém thớt.
Mãi đến ngày, Hoắc Vô Cữu phải ra ngoài.
Ngay hôm ấy, phu nhân của Trần Đễ gửi thư mời đến, mời y đến ngắm hoa.
Tuy thư mời lần trước đã bị Giang Tuỳ Châu trả về, nhưng vì mấy hoàng lệnh của Hậu Chủ trong Thiên thu yến mấy ngày trước, nên nó lại được gửi đến lần nữa.
Mạnh Tiềm Sơn không dám quên, sáng ngày hôm ấy, gấp rút hầu hạ Hoắc Vô Cữu rửa mặt thay đồ.
Đương nhiên Hoắc Vô Cữu không cho nó giúp đỡ.
Mạnh Tiềm Sơn không còn cách đành để quần áo và phục sức xuống, đợi Hoắc Vô Cữu tự mình mặc.
Đến giờ, một chiếc xe ngựa chạy ra từ trong phủ Tĩnh Vương, hướng thẳng đến phủ đệ của Trần Đễ.
Đồng liêu làm quan trong triều, nhất là quan viên trong cùng một Bộ, các phu nhân chốn nhà sau thường lui tới tổ chức yến tiệc, giao thiệp với nhau.
Việc này rất thông thường ở các triều đại, nhưng bữa tiệc trong phủ Trần Đễ hôm nay, lại không giống bất kỳ bữa tiệc nào trong quá khứ.
Dù sao, có người quyền quý nào trong kinh không biết sở thích của Tĩnh Vương điện hạ chứ? Nhà Cảnh cũng chú trọng nam nữ thụ thụ bất thân, các phu nhân đang tụ tập uống trà ăn điểm tâm, sao có thể mời một người đàn ông đến?
Chuyện như vậy, quan viên bình thường tự nhận không làm được.
Chỉ có tên giảo hoạt quen thói bợ đỡ Bàng Thiệu như Trần Đễ biết rằng, muốn lấy lòng chủ tử, phải mặt dày mày dạn.
Phu nhân của gã, đương nhiên phải cùng tiến cùng lùi với gã rồi.
Từ ban sáng ra đứng trước cửa phủ, Trần Lý thị đã cảm thấy lo lắng bất an trong lòng.
Từ mấy hôm trước, phu quân của nàng đã dặn dò nàng.
Mời nam thiếp của phủ Tĩnh Vương đến phủ mình làm khách, không phải để kéo gần quan hệ với họ, mà vì muốn họ xảy ra chuyện, mất mặt, tốt nhất là ầm ĩ đến tai của Thánh thượng.
Bản thân Trần Lý thị là tiểu thư khuê các, lớn lên ở chốn nhà sau, trước khi thành thân, đến cả đàn ông ngoài người thân cũng không gặp được mấy.
Hôm nay, bỗng dưng bắt nàng mời một người đàn ông đến phủ, còn phải làm hắn mất mặt trong phủ của mình, Trần Lý thị thoáng hoảng hốt, không biết nên làm sao.
Dù sao, chuyện mất mặt của đàn ông ở chốn nhà sau, còn có thể là chuyện gì chứ?
Tới phủ ngắm hoa, đều là phu nhân nhà quan.
Nếu thật sự phải vì vậy mà làm tổn hại danh dự của ai, Trần Lý thị không dám.
Thành ra, Trần Đễ trông bộ dạng rụt rè sợ sệt của nàng mà bất mãn, trong cơn giận đã trách mắng nàng một chập, xong cho gọi người thiếp Tần Liễu đi theo nàng, tổ chức buổi yến tiệc này.
Đây là muốn giao chuyện của phủ Tĩnh Vương cho Tần Liễu làm.
Trần Lý thị thở phào nhẹ nhõm, dẫn theo Tần Liễu ra cửa đứng đợi khách khứa đến.
Trời sáng tỏ, phu nhân của các nhà lục tục ngồi xe ngựa tới.
Tần Liễu tiếp đón, dẫn các nàng vào trong, Trần Lý thị cùng nha hoàn tiếp tục đứng ở cửa.
Mãi sau, ngay góc đường có một chiếc xe ngựa quẹo vào, lạch cạch chạy tới, đừng ngày trước phủ Trần Đễ.
Nhìn hình thức của xe, đặc trưng của riêng Vương phủ.
Trần Lý thị nín thở tập trung cao độ, nở một nụ cười trên môi, đi ra đón.
Trông thấy một thái giám trẻ tuổi ngồi ngoài xe nhanh nhẩu nhảy xuống, chỉ huy người đánh xe và người hầu vắt màn xe lên rồi khiêng một chiếc xe lăn xuống.
Có một người thân hình cao lớn, ngồi yên trên xe lăn.
Ánh mắt của Trần Lý thị chỉ thoáng lướt quá y rồi vội vàng né đi.
Tuy người nọ đang nhìn xuống, thần thái lạnh nhạt, nhưng dung mạo cực kỳ anh tuấn.
Đường nét sắc sảo, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, cùng vết sẹo bén như dao cắt ngang chân mày, giống như đao kiếm đã trui rèn sắc bén, khiến người ta không dám nhìn sát.
Tựa như tướng quân mà nàng từng đọc trong sách, xé sách bước ra vậy.
Trần Lý thị vội vàng thu hồi ánh mắt, không dám nhìn lâu, e dè tránh mắt đi: “Hoắc phu nhân tới rồi sao? Phu nhân các nhà khác đến hết rồi, xin mời Hoắc phu nhân đi cùng thiếp vào phủ.”
Người ngồi trên xe lăn không màng nhìn đến nàng, chứ đừng nói đáp lại.
Trái lại là thái giám đi theo sau y tỏ ra niềm nở nói: “Làm phiền Trần phu nhân rồi.”
Trần Lý thị gật đầu, để nha hoàn đỡ nàng, đi trước dẫn đường.
————
Vườn hoa của Trần phủ cũng không lớn lắm, bên trong có một cái hồ, nhưng chưa tới mùa sen nở.
Khắp chốn bày đầy các chậu hoa kiểng, cây cảnh có thể bắt gặp ở bất kỳ đâu trong Lâm An.
Lúc này, trong vườn đã có không ít người, từ xa nhìn lại, quần là áo lượt, oanh oanh yến yến, trái lại còn dưỡng mắt hơn cả hoa cỏ.
Các phu nhân trong kinh đa số đều quen biết nhau, sau khi tới nơi, mọi người sôi nổi trò chuyện.
Ngay vào lúc này, tiếng xe lăn lạch cạch vang lên ở cổng vườn.
Thoát chốc, mọi người im thin thít, bầu không khí trở nên im ắng lạ thường.
Một loạt ánh nhìn rơi vào Hoắc Vô Cữu rồi lại rối rít tránh đi, như thể không nhìn thấy y vậy.
Các phu nhân trong vườn, ai nấy đều có tính toán riêng.
Vị Trần đại nhân này giỏi luồn cúi, trong Thiên thu yến vì đổi lấy niềm vui của Hoàng thượng, đã mời người đàn ông của phủ Tĩnh Vương đến ngắm hoa.
Người được mời đến, không chỉ là một người đàn ông, còn là một người đàn ông chinh chiến sa trường, giết người như ngóe, bị bắt đến từ Bắc Lương.
Trong yến tiệc hôm ấy, nam nữ ngồi riêng, các phu nhân chưa từng nhìn thấy Hoắc Vô Cữu.
Có điều nhờ vào danh tiếng mấy năm trước của y, ai nấy đều biết, chỉ e là giống y như môn thần Tần Thúc Bảo hay được dán trên cửa.
Nhưng không ngờ…
Một số phu nhân nhà quan có quan hệ thân thiết, trao đổi ánh mắt trong im lặng.
Vị Hoắc tướng quân này… Sao đẹp trai thế?
Tuy nhiên, chung quanh nhiều người nên không ai dám nhìn lâu.
Trần đại nhân mời người đến đây, phần lớn là không có ý tốt, các nàng nên tránh xa, tuyệt đối không để bị ảnh hưởng, mắc công dính rắc rối.
Nghĩ vậy, mọi người rối rít tránh mắt, giống như không nhìn thấy Hoắc Vô Cữu vậy.
Trái lại có một vị phu nhân trẻ tuổi, giật tay áo của bạn thân kế bên, nhỏ giọng nói: “Ai vậy, đúng là trời ganh người tài mà, ông trời muốn mài dũa y…”
Bạn thân bên cạnh vội níu nàng lại, không để nàng nói bừa tiếp.
Tần Liễu đứng gần bên, thấy người được mời đã đến đông đủ, bèn sắp xếp các vị phu nhân vào chỗ ngồi trong vườn.
Ả đã vào phủ của Trần Đễ được hai ba năm rồi, tuy do chủ mẫu nhu nhược, ả sống rất thuận buồm xuôi gió, nhưng mãi chưa tìm được cơ hội lộ mặt.
Chuyện hôm nay, là cơ hội Trần đại nhân tranh thủ cho chính gã, vậy sao không phải cơ duyên của Tần Liễu ả chứ? Ả nhất định phải nở mày nở mặt trong buổi tiệc hôm nay, đồng thời hoàn thành việc đại nhân muốn làm, để cho mọi người xem thử, ai mới là vợ hiền của đại nhân.
Trần Lý thị nhu nhược e dè, sao sánh bằng ả cơ trí.
Thoắt chốc, Tần Liễu đi qua đi lại giữa các phu nhân, sắp xếp ổn thoả chỗ ngồi cho các nàng, sau đấy cho bọn nha hoàn bưng trà điểm tâm lên.
Sau khi sắp xếp xong xuôi mọi việc, Tần Liễu uyển chuyển thướt tha đi đến trước mặt Hoắc Vô Cữu.
“Thỉnh an Hoắc phu nhân.” Ả cười chào Hoắc Vô Cữu.
Vừa nãy, ả đã âm thầm quan sát kỹ lưỡng người ngồi trên xe lăn này rồi.
Diện mạo điển trai, khí chất tôn quý, nghe nói đánh trận rất lợi hại, chỉ tiếc hiện giờ chẳng qua là một tù bình bị người coi khinh, lại còn tàn phế.
Ả muốn nhờ chuyện hôm nay trèo lên cao, vậy, không thể không đắc tội y, chỉ có thể đạp lên người y mà thôi.
Thầm nhủ một câu đắc tội, Tần Liễu cười nói: “Từ xưa đã nghe danh Hoắc phu nhân một thế hệ anh tài, nhưng không ngờ trăm nghe không bằng một thấy.
Hôm nay đến phủ chúng ta, tuy cũng xem như chị em chúng mình, nhưng dù sao nam nữ khác biệt, thiếp xếp cho phu nhân đến vị trí cách xa một ít, xin phu nhân đừng trách tội.”
Hiển nhiên Hoắc Vô Cữu không để ý đến ả.
Mạnh Tiềm Sơn đứng sau bèn cười trả lời: “Đa tạ vị di nương này.”
Tần Liễu che miệng cười nói không có gì, dẫn họ đến một bàn bên cạnh hồ, mời Hoắc Vô Cữu ngồi vào đó.
Ngay đúng lúc này, nha hoàn châm trà bước lên nghênh đón.
Tần Liễu suy nghĩ xoay vòng, nghĩ ra một cách.
Ả tỏ vẻ tự nhiên giơ tay ra, nhận lấy ấm trà trong tay nha hoàn, cười duyên đi đến bên cạnh Hoắc Vô Cữu, châm trà cho y.
Ả không thấy, Hoắc Vô Cữu đang nhìn xuống bỗng dưng hơi nhíu mày.
Ngay sau đấy, Tần Liễu thuần thục hét lên một tiếng, làm đổ ấm trà.
Các phu nhân bị tiếng hét kia thu hút ánh mắt, trông thấy Tần Liễu giống như bị ai đó kéo mạnh, dáng vẻ như bị người vô lễ, ngã thẳng vào người Hoắc Vô Cữu.
Sắc mặt mọi người thay đổi.
Rồi lại trông thấy Hoắc Vô Cữu đang ngồi đấy, chân mày cau chặt, tay đè lên bánh xe chuyển hướng qua bên, khéo léo né ả ra.
Kết quả động tác bị người ôm chầm lấy mà Tần Liễu cố bày ra lại biến thành cố ý tựa vào lòng, bị vạch trần không sót lại chút nào.
Ngay sau đó, ả ngã vào khoảng không, không giữ được thăng bằng, rơi tõm xuống hồ.
————
Tiếng thét hãi hùng của phụ nữ dậy lên vang dội.
Bọn nha hoàn rối rít nhảy xuống hồ cứu ả, xung quanh trở nên tán loạn.
Chỉ mỗi Hoắc Vô Cữu, lẳng lặng lăn xe, tiến về trước, lạnh lùng nhìn xuống hồ.
Chút tài mọn, ngay lúc ả chuẩn bị sáp lại gần y, y đã nhận ra điều bất thường.
Mạnh Tiềm Sơn bên cạnh bị doạ chóng mặt.
Chỉ lát sau, Tần Liễu được cứu lên, bao bọc trong áo choàng chăn mền.
Trần Lý thị vội vàng bước qua, định sai người đưa ả lui xuống nghỉ ngơi, nào ngờ Tần Liễu được cứu lên lại dùng dằng, nhất quyết không bỏ qua mà đứng dậy.
Tần Liễu biết, không làm thì thôi, một khi đã làm phải làm đến cùng.
Ả thất bại rồi, nhưng ả đã trả giá, không thể không đổi được gì.
Ánh mắt mọi người tập trung vào ả.
Trông thấy ả vừa khóc vừa nói: “Sao Hoắc phu nhân có thể làm ra chuyện như vậy, không những cợt nhả thiếp, còn đẩy thiếp xuống hồ!”
Mọi người đều nhận ra ả đang vu oan y, nhưng đồng thời hiểu rõ trong lòng, không một ai dám đứng ra vạch trần ả.
Tần Liễu thấy cách này có hiệu quả, bèn diễn hăng hơn.
“Thiếp bị mất trinh tiết, nào còn mặt mũi gặp lại đại nhân! Các ngươi buông ta ra, để ta đập đầu tự tử ngay tại đây, xem như giữ gìn trong sạch cuối cùng!”
Trần Lý thị nơm nớp lo sợ đứng một bên.
Nàng đoán được Tần Liễu đang nghĩ gì.
Hôm nay ả náo loạn đến vậy, tiếng gió sẽ truyền đi ngay, đợi đến mai, đại nhân cũng có lý do, lấy chuyện này làm cớ để diện thánh.
Nàng muốn ngăn cản, nhưng lại biết rằng, đã lấy chồng phải nghe theo chồng.
Nàng e dè nhìn lén Hoắc Vô Cữu.
Trông thấy y ngồi ngay ngắn, mặt không biểu cảm, thần sắc lạnh lùng, lẳng lặng nhìn Tần Liễu diễn hề.
Giống như một cây thương không ai có thể bẻ cong.
Trần Lý thị chưa từng gặp quan võ đánh trận, nhưng không hiểu sao lúc này lại cảm thấy, tướng quan đỉnh thiên lập địa, phải trông như thế này.
Nhưng trời cao ganh ghét y, nhất định bắt y rơi vào hiểm cảnh.
Thời điểm như vậy, hiển nhiên không ai có thể giúp y…
Nhưng đúng lúc này, có một tên gác cổng hối hả xông vào.
“Phu nhân… Phu nhân!” Tên gác cổng hô to.
Trần Lý thị quay đầu lại, trông thấy tên gác cổng đứng chỗ cửa vòm, sắc mặt hoảng loạn, tay chân lóng ngóng.
“Chuyện gì?” Trần Lý thị vội hỏi.
Trông thấy tên gác cổng hớt hãi nói: “Tĩnh Vương điện hạ đến!”
————.