Chương : Em chỉ ăn đồ của anh mà thôi
Trương Tấn Phong vô cùng nắm bắt thời gian, cho nên anh đã đi thẳng vào vấn đề chính.
Nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh cao gầy của anh, vẻ mặt Võ Hạ Uyên sáng ngời, trong đáy mắt lộ ra chút dịu dàng: “Anh ấy đến rồi.”
Đỗ Minh Thông và Trần Duy Hòa đồng thời quay đầu lại, muốn xem rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Sau đó trong lòng Trần Duy Hòa thâm chửi thề một tiếng “con mẹ nó”.
Đỗ Minh Thông là một diễn viên, ngoại hình cũng không tệ, từ lúc mới ra mắt công chúng đã nhìn thấy quá nhiều nhân vật minh tỉnh nổi tiếng, lẽ ra anh ta phải là người bình tĩnh nhất, nhưng khí thế của người đàn ông trước mặt này lại quá mạnh mẽ, bước đi của anh ta rõ ràng rất bình tĩnh thong dong, nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác mỗi bước đi đó đều rung chuyển trời đất. Đối với điều kiện về vẻ bên ngoài, Đỗ Minh Thông so với anh ta rõ ràng là tự cảm thấy hổ thẹn.
“Tấn Phong” Võ Hạ Uyên nhẹ nhàng kêu lên một tiếng, khiến Đỗ Minh Thông kinh ngạc mở to hai mắt, chị Võ Hạ Uyên trong lòng anh ta từ trước đến nay luôn bình tĩnh, vô cùng tỉnh tế, tiếng gọi phấn khích như vậy rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?
Trương Tấn Phong năm chặt tay Võ Hạ Uyên, ánh mắt lạnh lùng quét qua Đỗ Minh Thông và Trần Duy Hòa, trầm giọng nói: “Xin chào Trần Duy Hòa che lỗ tai lại, giọng nói của người đàn ông này hay quá? Má ơi, bây giờ anh ta cảm thấy người đàn ông này quá xứng đôi với chị Võ Hạ Uyên rồi!
Đỗ Minh Thông vội vàng gật đầu đáp lại: “Xin chào”
Trương Tấn Phong hỏi Võ Hạ Uyên: “Đồ ăn đã chuẩn bị xong chưa?”
“Ừm” Ngay khi giọng nói của anh vừa rơi xuống, người phục vụ đã đẩy xe tới.
Sau khi đặt miếng bít tết lên bàn, Trương Tấn Phong lấy suất ăn của Võ Hạ Uyên trước, cẩn thận cắt thành từng miếng thịt bò nhỏ vừa miệng ăn rồi rưới nước sốt lên trên. Tất cả các động tác đều nhẹ nhàng mang theo sự thưởng thức đầy tinh tế. Dường như anh biết rất rõ khẩu vị của Võ Hạ Uyên, sau đó lại đặt ly rượu vang đỏ vào lòng bàn tay cô gái, trong suốt quá trình mỗi động tác đều vô cùng ân cần chiều chuộng cô hầu như có thể nhận ra bằng mắt thường.
Đỗ Minh Thông và Trần Duy Hòa vô thức nhận ra rằng vẻ đẹp và vóc dáng chuẩn chị Võ Hạ Uyên ngày hôm nay hoàn toàn là do người “Tôi không biết các cậu có ăn quen hay không. Hôm nay thời gian có chút gấp rút, nếu có thời gian rảnh dịp khác tôi sẽ mời các cậu ăn một bữa ngon hơn” Trương Tấn Phong đột nhiên mở miệng nói Đỗ Minh Thông lắc đầu: “Không đâu, như thế này đã là rất tốt rồi.”
Trần Duy Hòa suýt nữa đã làm rơi cái nĩa, những miếng bít tết thịt bò này đối với anh còn coi là vẫn chưa đủ đắt tiền sao? Rốt cuộc người đàn ông này có thân phận lớn cỡ nào đây?
“Cái này, anh rể Phong” Trần Duy Hòa thấp giọng nói Động tác cắt miếng bít tết của Trương Tấn Phong đột nhiên dừng lại, ánh mắt đen tuyên mở to nhìn về phía Trần Duy Hòa.
Da đầu Trần Duy Hòa đột nhiên thấy tê dại, ánh mắt nhìn về phía Võ Hạ Uyên cầu cứu: “Em gọi sai gì hay sao?”
‘Võ Hạ Uyên che môi cười thầm: “Không sai Lúc này Trần Duy Hòa mới cảm thấy nhẹ nhõm một chút, lo lắng hỏi: “Nhìn dáng dấp của anh rể, có phải là thương nhân đúng không?”
Võ Hạ Uyên gật đầu tán thưởng nói: “Nhìn người tốt đó.”
“Còn Đỗ Minh Thông thì sao?” Trương Tấn Phong cắt đứt cuộc trò chuyện, nghĩ đến nếu bây giờ lộ ra thân phận, bữa cơm này xem ra không thể yên ổn ăn xong được rồi: “Công việc sao rồi?
Chỉ là một câu hỏi đơn giản nhưng trong lòng Đỗ Minh Thông lại vô cùng căng thẳng, anh ta dường như kể chỉ tiết mọi việc từ chuyện bé đến chuyện lớn, sau khi nghe xong, Trương Tấn Phong gật đầu nói: “Bộ phim của đạo diễn Lâm nhất định phải diễn cho thật tốt, đây là vốn đầu tư duy nhất của chị Võ Hạ Uyên của các cậu, qua rồi sẽ không còn nữa đâu. “
“Tất nhiên rồi”
Trần Duy Hòa lại phát hiện ra một điểm: “Anh rể, anh dường như biết tất cả mọi chuyện vậy”
“Những thứ cậu hỏi đều liên quan đến chị ‘Võ Hạ Uyên của các cậu còn điều gì mà tôi không biết nữa chứ” Trong giọng điệu của Trương Tấn Phong mang theo ý cười.
Trần Duy Hòa lại trao đổi ánh mắt với Đỗ Minh Thông, từ ánh mắt người còn lại đều khẳng định, vợ chồng họ thật tình cảm, tốt quá rồi Nhìn Trương Tấn Phong dường như có vẻ lạnh lùng nghiêm khắc, nhưng cũng không khó nói chuyện chung, Trần Duy Hòa dần dần buông lỏng bản thân: “Em thấy đứa trẻ Bào Ngư mới đáng yêu làm sao, lông mày lại không giống chị Võ Hạ Uyên”
Trương Tấn Phong vô cùng kiên nhẫn: “Điểm đó là giống tôi”
“Em đã nói rồi những người trong công ty đúng là có vấn đề về thần kinh, còn nói Bào Ngư là của tổng giám đốc Trạch… ÁI” Trần Duy Hòa còn chưa kịp nói xong đã bị Đỗ Minh Thông cho một cú đá dưới gầm bàn.
“Phạm Minh Trạch sao?” Trương Tấn Phong nhướng mày nói: “Bọn họ nói Bào Ngư là gì của Phạm Minh Trạch vậy?
“Là con trai của Phạm Minh Trạch” Võ Hạ Uyên lạnh lùng nói, thực ra trên mặt cô lúc này bình thản như một con sói già, nhưng trong lòng lại vô cùng bối rối: “Nhiều lần bận rộn quay phim em đã nhờ Phạm Minh Trạch chăm sóc hộ Bào Ngư, cho nên mới truyền đi tin đồn như vậy”
“Ai truyền tin đó vậy?” Trương Tấn Phong truy hỏi cô.
“Nhất định là đứa cháu Lưu Nguyên Cường đó rồi!” Trân Duy Hòa tức giận nói: “Anh ta chỉ là vì nhìn không vừa mắt anh Thông nhận được vốn đầu tư đó, cũng không nhìn xem cô Khương Thi đó vóc người như que củi, lại còn đi cửa sau nữa”
Võ Hạ Uyên: “Bởi vì bây giờ có rất nhiều cô gái đều ăn món đó mà”
Trương Tấn Phong nhìn sang Võ Hạ Uyên hỏi: “Em cũng ăn nó sao?”
Võ Hạ Uyên sớm đã được luyện tập trong các cảnh diễn nên cũng không quá bất ngờ, tình huống nào cô đều có thể mở miệng ứng phó: “Em chỉ ăn đồ của anh mà thôi.”
“Khụ khụ khụ…” Trần Duy Hòa bị ăn thức ăn chó, nhưng không hiểu vì sao lại có vẻ vui vẻ.
“Tên Lưu Nguyên Cường kia dám phát tán thông tin này, không phải là bởi vì biện pháp bảo hộ của công ty đối với nhân viên không tốt hay sao” Giọng điệu của Trương Tấn Phong trùng xuống.
Đỗ Minh Thông gật đầu nói: “Cũng là bởi vì em quá yếu”
“Không sai” Trương Tấn Phong kiên định nhìn sang Đỗ Minh Thông: “Vị trí của cao không với tới thấp cũng không phải, nhất định phải tìm cách trèo lên cao, dựa vào chị Võ Hạ Uyên của các cậu lấy được nguồn vốn đầu tư vĩnh viễn là không đủ. Cái giá bỏ ra là không hề nhỏ nhưng nhất quyết không được thỏa hiệp.”
Đỗ Minh Thông giống như được động viên, thức tỉnh nhanh chóng nói: “Đã hiếu!”
Trần Duy Hòa đáng ra đang bàn chuyện phiếm, một câu nói lại đem chủ đề trở lại điểm ban đầu.
“anh rể kinh doanh cái gì vậy?”
Ánh mắt của Võ Hạ Uyên trở lại bàn ăn, cảm thấy ăn cũng được nhiều rồi nên nhẹ giọng nói: “Thực ra Tấn Phong là cấp trên của Phạm Minh Trạch.”
Trần Duy Hòa: “..”
Đỗ Minh Thông: ‘…
‘Võ Hạ Uyên bổ sung thêm một câu: “Anh ấy là ông chủ của tập đoàn ET”
Chiếc nĩa đang cảm bông cải xanh của Trần Duy Hòa rơi “Bộp” một tiếng xuống cái đĩa.
‘Võ Hạ Uyên day trán, cô biết sẽ như thế này mà.
Cho đến khi bước ra khỏi nhà hàng, dưới chân hai người kia vẫn còn đang run lẩy bẩy, Trần Duy Hòa hận không thể khâu lại cái miệng của mình, đừng hỏi cái gì, ăn xong một bữa có phải tốt không?
“Tôi không có để cho Võ Hạ Uyên đi cửa sau đâu” Trước khi lên xe Trương Tấn Phong mỉm cười với Đỗ Minh Thông và Trần Duy Hòa nói: “Muốn đi con đường nào thì các cậu cần phải tự mình bước qua nó một lần. Về vấn đề này, thân phận chị Võ Hạ Uyên của các cậu cũng không có tác dụng, nhưng trong cuộc sống bình thường, mong hai người sẽ quan tâm, chăm sóc cô ấy nhiều hơn.”
Vẻ mặt Đỗ Minh Thông trịnh trọng gật đầu nói: “Em biết rồi thưa tổng giám đốc Phong”
Trần Duy Hòa vội vàng nói theo: “Em đã hiểu rồi thưa tổng giám đốc Phong!”
‘Võ Hạ Uyên nói đùa: “Các cậu không gọi anh rể nữa sao?”
Trần Duy Hòa nghĩ lại những lời mình nói, cảm thấy mình thật điên rồ! Đó là ai chứ? Đó là một nhân vật lãnh đạo cấp cao truyền kỳ chỉ xuất hiện qua miệng của mọi người! Anh ta lại thực không biết xấu hổ mà gọi hai tiếng “Anh rể” mấy lần, anh ta đáng được gọi sao?
Trên đường trở về, Trương Tấn Phong cười nói: “Đỗ Minh Thông là người có định vị bản thân rất rõ ràng, có thể bồi dưỡng thêm. Tên nhóc Trần Duy Hòa kia cũng không tệ, con người cậu ta rất chân thật”
Võ Hạ Uyên gật đầu: “Chính vì vậy em mới dám nói cho bọn họ biết.”
Trương Tấn Phong siết chặt tay Võ Hạ Uyên, cảm thấy sức lực mệt mỏi trong những ngày vừa qua đã được giảm bớt ít nhiều.
Ngày hôm sau đi làm ở công ty, không ngờ tới tính thích ứng của Trần Duy Hòa và Đỗ Minh Thông rất tốt, cũng không có gọi Võ Hạ Uyên là vị tổ tiên này nọ, chỉ là bọn họ có chút khó xử.
“Chị Hạ Uyên, tối hôm qua em đã mạo phạm tổng giám đốc Phong, anh ấy không tức giận đó chứ?” Trần Duy Hòa trầm giọng hỏi ‘Võ Hạ Uyên cười tủm tỉm: “Cái gì mà mạo phạm chứ? Tấn Phong nói em rất chân thật đó, bảo chị cố gắng giữ lại em đó.”
Trần Duy Hòa vô cùng phấn khích: “Chị Hạ Uyên, thật vậy sao?”
Ngay sau khi giọng nói vừa rơi xuống, một câu cảm thán ngạc nhiên vang lên từ đầu kia của hành lang.