Chương : Từ nay về sau em đừng lại gần anh ta nữa
Trần Duy Hòa thấy vậy “ý” một tiếng, suy cho cùng loại tò mò đám đông này cực kỳ hiếm gặp ở công ty Thiên Thần, anh ta nhịn không được nghiêng người về phía trước quan sát, Võ Hạ Uyên cũng đi theo phía sau.
Cánh cửa căn phòng mở toang, một người đàn ông từ bên trong bước ra, trên đầu trùm một chiếc bao bố, nhìn xuống phần dưới cơ thể anh †a trông khá tươm tất lịch t| miệng bao bố có chút chắc chắn. Người đàn ông này phải vật lộn một hồi lâu mới gỡ được chiếc bao xuống. Toàn bộ quá trình không có ai tiến lên giúp.
Khi gương mặt của người này hiện ra, Võ Hạ Uyên cũng có chút kinh ngạc, hóa ra lại là Lưu Nguyên Cường.
Lưu Nguyên Cường là người quản lý vàng của công ty Thiên Thần. Mặc dù thường xuyên cướp nguồn vốn cũng như gây khó dễ cho tổng giám đốc Trạch, cũng là một người ngang tàn phách lối, lúc đến công ty đã bị người ta trùm chiếc bao bố vào đầu đánh cho một trận… Nhìn vào khuôn mặt của Lưu Nguyên Cường, lập tức chú ý đến những vết bầm tím trên mặt anh ta, Võ Hạ Uyên không thể nghĩ ra là ai đã làm điều đó.
“Các người nhìn cái gì chứ?” Lưu Nguyên Cường phát hiện xung quanh có người đang đứng nhìn về phía anh ta với vẻ mặt kinh ngạc, mang theo sự nghi ngờ cùng ý châm biếm.
Đột nhiên anh ta cảm thấy vô cùng nhục nhã ê trề lập tức quát lớn: “Các ngươi nhìn cái gì mà nhìn!”
Nhìn thấy Lưu Nguyên Cường sắp phát điên lên, mọi người nhanh chóng giải tán.
‘Võ Hạ Uyên cũng lợi dụng lúc hỗn loạn mà kéo Trần Duy Hòa rời đi, khi đến cửa văn phòng làm việc, cô đột nhiên dừng lại nói với Trần Duy Hòa: “Em đi vào trước đi, chị có chuyện cần giải quyết”
Trần Duy Hòa cũng không nghi ngờ gì nhanh chóng đáp lại: “Vâng, chị Uyên”
Võ Hạ Uyên quay người đi thẳng đến văn phòng của Phạm Minh Trạch.
Trong văn phòng của Phạm Minh Trạch lúc đó không có ai, nhìn thấy Võ Hạ Uyên bước vào, Phạm Minh Trạch nhanh chóng đứng, dậy: “Bà chủ?”
‘Võ Hạ Uyên thăm dò Phạm Minh Trạch, cuối cùng trầm giọng hỏi: “Chuyện của Lưu Nguyên Cường là anh làm sao?”
Phạm Minh Trạch trợn mắt nói: “Không phải tôi!”
Tim Võ Hạ Uyên trùng xuống, vậy thì chắc chắn rồi: “Trong Công ty Thiên Thần ngoài anh ra thì còn có ai có chức quyền lớn vậy? Anh không sợ bị Lưu Nguyên Cường tra hỏi sao?”
Phạm Minh Trạch khit mũi hừ một tiếng: “Anh ta có thể tìm ra bằng chứng thì coi như là tôi đã thua.”
Võ Hạ Uyên cười nhẹ: “Quả nhiên là anh”
Phạm Minh Trạch: ‘…”
“Anh làm sao vậy?” Võ Hạ Uyên bật cười: “Cho dù anh ta ở công ty bình thường có hơi độc đoán ngang tàn phách lối chút, nhưng công ty nào cũng có người như vậy mà”
Phạm Minh Trạch do dự một chút, thành thật nói ra sự thật: “Nhưng là do anh †a đã tung tin đồn, nói rằng tôi với bà chủ có quan hệ mập mờ, anh ta lại còn nói cậu chủ là con trai của tôi nữa” Vẻ mặt của Phạm Minh Trạch dần trở nên hung dữ: “Ngày hôm đó tổng giám đốc Phong đến hỏi chuyện tôi, tôi còn nghĩ mình không thể sống tiếp sang ngày hôm sau nữa rồi”
Võ Hạ Uyên cau mày nói: “Đây cũng là ý muốn của Tấn Phong sao?”
“Đúng vậy” Phạm Minh Trạch gật đầu: “Tổng giám đốc Phong nói muốn anh ta yên tĩnh mà sống, tôi đơn giản chỉ là kêu người chặn anh ta trong công ty dạy dỗ cho một bài học, mất mặt trước nhiều người như vậy, không tin là anh ta vẫn còn có thể huênh hoang kiêu ngạo nữa, tốt nhất là có thể lĩnh ngộ được đạo lý này, nếu không lĩnh ngộ được thì coi như là do anh ta xui xẻo”
Võ Hạ Uyên thở dài quay lại làm việc.
Ở phía bên kia, Khương Thi thay Lưu Nguyên Cường chửi rủa những lời lẽ cay độc: “Cũng không biết là tên thần kinh nào! Anh Cường, đợi chút nữa chúng ta đi tìm tổng giám đốc Trạch, bảo anh ta làm chủ lấy lại công bằng cho anh!”
Lưu Nguyên Cường trầm mặc một hồi, trên mặt không chút biểu cảm, nghiêm nghị nói: “Em cho rằng Phạm Minh Trạch sẽ giúp chúng ta sao?”
Khương Thi ngẩng đầu nói: “Anh Cường?”
Lưu Nguyên Cường chỉ xuống đất, vẻ mặt ảm đạm nói: “Đây là Công ty Thiên Thần, là địa bàn của Phạm Minh Trạch. Chuyện lớn như vậy lẽ ra anh ta phải sớm biết được tin tức rồi chứ, nhưng em xem anh ta có quan tâm đến anh sao? Hay là ngay từ đầu Phạm Minh Trạch đã biết chuyện này rồi. Lẽ nào chuyện này là do anh ta lên kế hoạch hay sao.”
Khương Thi không khỏi rùng mình một cái.
Lưu Nguyên Cường ngả người ra sau: “Là do anh đã quá nông nổi” Tuy rằng nói như vậy, nhưng ánh mắt lại vô cùng ảm đạm.
Buổi chiều còn phải đến chỗ đạo diễn Lâm để quay phim, Võ Hạ Uyên đã chuẩn bị xong mọi thứ cùng với Đỗ Minh Thông và Trần Duy Hòa lái xe xuất phát, đột nhiên trời lại đổ một trận mưa lớn.
“Haizz, mưa rơi rồi!” Trần Duy Hòa thở dài nói.
Tháng sáu đã qua, säp đến tháng bảy, đã đến mùa mưa ở Cần Thơ.
‘Võ Hạ Uyên vừa bước đến phim trường vừa gửi một tin nhắn cho Phùng Bảo Đạt, bảo anh ta chuẩn bị thêm một chiếc khăn dù và một chiếc áo khoác, sau giờ làm việc nhớ khoác cho Trương Tấn Phong.
Diệp Vĩ Thanh và Trần Thanh Tâm cũng đã đến.
Diệp Vĩ Thanh vẫn có khí chất xuất chúng, một thân mặc trang phục cổ trang lại càng hiện rõ khí chất nam thần của anh ta, Trân Thanh Tâm đang ngồi ngơ ngác ở một góc, tâm trạng vô cùng tồi tệ.
Cũng phải, những vụ bê bối của Trần Thanh Tâm từ trước đến nay liên tiếp bị phanh phui. Công ty quản lý của cô ta đã cố gắng tìm mọi cách có thể để tìm ra kẻ đứng sau chỉ đạo, nhưng mọi chuyện vẫn như vậy đều không điều tra được kết quả gì. Trơ mắt nhìn từng nhát búa giáng xuống lại không thể làm gì được, Trần Thanh Tâm thực sự bị hủy hoại hoàn toàn.
Đạo diễn Lâm gật đầu với Võ Hạ Uyên và những người khác, ra hiệu cho Đỗ Minh Thông nhanh chóng thay quần áo, sau đó gọi Trân Thanh Tâm đến để quay phim, Trần Thanh Tâm không nhập vai, liên tiếp bị cắt giữa chừng. Trong chốc lát sắc mặt của đạo diễn Lâm trở nên khó coi, trợ lý nhanh chóng kéo.
Trần Thanh Tâm rời đi và xin đạo diễn Lâm chờ chút.
Đạo diễn Lâm cũng biết những chuyện ủa Trần Thanh Tâm, sốt ruột vẫy tay, vừa chỉ có thể quay cảnh của Đỗ Minh Thông và Diệp Vĩ Thanh trước.
Võ Hạ Uyên giúp đỡ lấy thắt lưng, đưa cho Đỗ Minh Thông một cái rồi đưa cho Diệp Vĩ Thanh cái còn lại, ai ngờ Diệp Vĩ Thanh cũng không thèm để ý đến cô, trực tiếp đi ngang qua người Võ Hạ Uyên, nhưng người quản lý của anh ta lại nhanh chóng nhận lấy cười nói: “Sau này những chuyện của Diệp Vĩ Thanh, không phiền đến cô Uyên đây bận tâm đến nữa”
‘Võ Hạ Uyên nhìn chăm chăm đối phương vài giây, có phần không giải thích được, cô từ khi nào muốn quan tâm đến Diệp Vĩ Thanh vậy?
Mọi thứ đã chuẩn bị xong, Đỗ Minh Thông và Diệp Vĩ Thanh ở phía trước quay phim, Võ Hạ Uyên cùng người đại diện của Diệp Vĩ Thanh đứng đợi ở phía sau, đối phương là một phụ nữ sắc sảo khoảng ba mươi tuổi, đây là lần đầu tiên Võ Hạ Uyên gặp mặt cô ta.
“Cô Uyên nếu đã là người quản lý, vậy thì chắc hẳn cô cũng biết một số quy tắc trong nghề này đúng không?” Đối phương đột nhiên mở miệng nói chuyện.
‘Võ Hạ Uyên cảm thấy lời nói của cô ta có phần châm biếm, nhưng vẫn làm ra một cử chỉ tôn trọng của đàn em: “Mời cô nói thẳng, ra “Công ty giải trí do người môi giới chống lưng là ông chủ. Đừng có quan hệ không rõ ràng với quản lý cấp cao của ông chủ.” Người phụ nữ nói xong nhìn thẳng Võ Hạ Uyên nói ếp: “Cũng đừng đi quá giới hạn với nghệ sĩ của mình”
‘Võ Hạ Uyên đón nhận ánh mắt của cô ta mỉm cười nói: “Tôi xin tiếp nhận lời dạy bảo của cô”
“Tôi tên là Lâm Diệu Thương, chắc cô cũng đã từng nghe qua tên tôi” Lâm Diệu Thương vén tóc chỗ vành tai cô ta tiếp tục nói: “Tôi sẽ nói rõ với cô một số chuyện. Danh tiếng của Diệp Vĩ Thanh nhà tôi rất có giá trị.
Sau này đừng có đến gần cậu ấy nữa”
Những lời này rõ ràng có nghĩa là Võ Hạ Uyên mang tiếng xấu, sẽ mang đến những tin tức tiêu cực cho Diệp Vĩ Thanh. Võ Hạ Uyên nghĩ nhất định là những tin đồn của cô ở công ty đã bị đám người bên Diệp Vĩ Thanh biết được, nhưng cô rất tò mò rõ ràng là hai công ty không liên quan, ngoại trừ lúc quay phim, mọi người đến mặt mũi còn không nhận ra nhau, vậy làm sao mà bọn họ lại biết được chứ.
Nhưng Võ Hạ Uyên cũng không thèm quan tâm, cô gật đầu nói: “Không thành vấn đề”
Lâm Diệu Thương liếc mắt nhìn Võ Hạ Uyên, trong lòng khẽ hừ lạnh, đúng là đồ giả bộ cao quý mà.
“AI Coi chừng!” Có người đột nhiên hoảng sợ hét lên.
Võ Hạ Uyên quay đầu lại, nhìn thấy trên đầu Đỗ Minh Thông xẹt qua một thanh xà ngang, sắp đập vào đầu anh ta, trợ lý của Diệp Vĩ Thanh nhanh chóng kéo Diệp Vĩ Thanh rời đi, cũng không thèm quan tâm đến bên phía Đỗ Minh Thông, Đỗ Minh Thông không biết chuyện gì đang xảy ra nên vẫn mỉm cười với ‘Võ Hạ Uyên, ra hiệu cảnh quay đầu sắp kết thúc.
Võ Hạ Uyên lao đến.
Cô nhanh chóng bước tới ôm chặt lấy vai Đỗ Minh Thông, lực va chạm cực lớn khiến hai người lăn ngược lại một vòng, gần như ngay lập tức, thanh xà ngang rơi xuống chỗ Đỗ Minh Thông vừa đứng.
‘Võ Hạ Uyên nhanh nhẹn lật người, toàn bộ động tác vô cùng uyển chuyển, không khác gì một người biết võ thuật!
Ngay cả đạo diễn Lâm cũng phải sửng sốt, cô ấy lại biết làm những thứ như vậy sao?
Không phải vậy chứ? Võ Hạ Uyên dù sao lúc nhỏ cũng đã từng cùng huấn luyện viên dạy võ học mấy tháng, rất nhiều lân được khen ngợi là có tài, bình thường ít nhiều cũng có luyện tập.
Bỏ qua ánh mắt kinh ngạc của mọi người, ‘Võ Hạ Uyên mắng Đỗ Minh Thông: “Em xem em có ngốc không vậy? Mọi người đã đều hô nguy hiểm rồi sao em lại không nghe thấy vậy chứ?”