Chương : Liên Huyền Trúc
Sau vài năm hợp tác, tuy Trương Tấn Phong và Lê Đình Cảnh không lên tiếng, nhưng bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy quan hệ giữa hai người rất tốt. Võ Hạ Uyên có thể thấy, Lê Đình Cảnh rất vui vẻ.
Rung động nhiều năm trước, đối với Lê Đình Cảnh mà nói đã là chuyện của lâu lắm rồi, hiện tại đối với anh ấy, Võ Hạ Uyên là bạn, là vợ của anh em.
“Buổi tối làm lễ tẩy trần cho cô.”
Lê Đình Cảnh thấp giọng: “Nhưng đồ ăn đầu bếp ở nhà sợ cô có thể ăn không quen, chỉ sợ cô phải tự mình nấu rồi”
Không đợi Võ Hạ Uyên mở miệng, Lê Đình Cảnh lại vội vàng bổ sung thêm một câi ỉ thấy chủ tịch Trương cũng không ăn nhiều lắm”
Cái này chính là đang uy hiếp Võ Hạ Uyên.
Võ Hạ Uyên dở khóc dở cười: “Anh giỏi lắm.”
Biệt thự này của Lê Đình Cảnh năm gần khu ngoại thành, Võ Hạ Uyên để ý, cả đường đi cơ bản đều đã xây dựng xong. Không có thiết kế quá cầu kỳ, đây là khu vực trung tâm thành phố, là vùng đất quý báu.
Biệt thự trừ mấy người làm ra, còn có một người đẹp. Tuy là quan hệ huyết thống phức tạp, chỉ cần liếc mắt nhìn qua, nhưng lại có thể thấy được là người mang vài phần u buồn Lê Đình Cảnh liếc mắt cảnh cáo người phụ nữ một cái, sau đó giới thiệu với Võ Hạ Uyên: “Đây là em gái của tôi, gia tộc Salina, cô có thể gọi cô ấy là Liên Huyền Trúc”
Võ Hạ Uyên lễ phép gật đầu: “Chào cô Liên”
Liên Huyền Trúc nói chuyện khó khăn: “Chào bà Trương”
Từ nhỏ Liên Huyền Trúc là một trong những người đẹp nhất trong nhà, mẹ cô từng nói cô ta nhất định có thế tìm được một người đàn ông tốt.
Tuy trên mặt Liên Huyền Trúc lộ ra vẻ xấu hổ, nhưng trong lòng cô ta vẫn luôn tràn ngập khao khát, mà tất cả chỉ là ảo tưởng.
Khi nhìn thấy Trương Tấn Phong cô nghĩ hy vọng đó có thể trở thành hiện thực, nhưng ông trời lại đang trêu đùa với cô ta.
Trương Tấn Phong đã có vợ, tình cảm hai người họ rất thám thiết. Trước khi Võ Hạ Uyên tới, Liên Huyền Trúc vẫn cảm thấy mình là người may mắn, nghe nói bà Trương không có gì đặc biệt, như vậy thì chờ một ngày nào đó Trương Tấn Phong chán rồi, có phải cô ta là sẽ có cơ hội không?
Nhưng khi vừa nhìn thấy Võ Hạ Uyên, Liên Huyền Trúc liền hiểu ra bản thân mình dù một chút cơ hội cũng không còn.
Người phụ nữ trước mặt tuy ăn mặc đơn giản, ngoại trừ chiếc nhẫn ruby trên tay ra ngay cả một món trang sức cô cũng không đeo. Nhưng cô chính là một người đẹp có vẻ đẹp không miêu tả được, Liên Huyền Trúc liền cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Võ Hạ Uyên đứng im mắt nhìn Liên Huyền Trúc, lòng bàn tay véo lưng Trương Tấn Phong, qua một thời gian không gặp, cơ thể đã gầy đi rất nhiều.
“Buổi tối em sẽ chuẩn bị một bàn ăn thật ngon”
Võ Hạ Uyên cười nói với Trương Tấn Phong: “Phòng của anh ở đâu? Bây giờ chúng ta đi nghỉ ngơi.
Người đàn ông trơ mắt đứng nhìn, vết thương ở ngực Trương Tấn Phong vẫn chưa khỏi hoàn toàn, anh không muốn tranh cãi tốn công phí sức.
Về tới phòng, Trương Tấn Phong cởi áo.
khoác tựa vào đầu giường, nhìn Võ Hạ Uyên bận trước bận sau, rất nhanh sau đó, một hương thơm thanh bình thoang thoảng khắp phòng.
Võ Hạ Uyên làm xong hết việc liền cởi giày trèo lên giường, đỡ Trương Tấn Phong nằm tựa lên đùi cô, sau đó nhẹ nhàng mát xa thái dương cho người đàn ông này. Hiện tại động tác của cô ngày càng thành thạo, Trương Tấn Phong vô cùng thoải mái.
“Ngủ đi” Võ Hạ Uyên nhẹ nhàng.
Liên tục mấy ngày đau ở huyệt thái dương, cho dù buồn ngủ cũng không thể nào ngủ được. Nhưng giờ phút này tựa vào Võ Hạ Uyên, nghe giọng cô, Trương Tấn Phong lại dễ dàng từ từ chìm vào giấc ngủ.
Võ Hạ Uyên ngồi với anh lúc lâu, nhìn ra ngoài thấy không còn sớm, liền đứng dậy bước ra khỏi phòng “Bà Trương, cô đi theo tôi.”
Quản gia thân thiện cười nói với cô: chủ đã cho người chuẩn bị bữa ăn”
Khóe mắt Võ Hạ Uyên giật giật, liên quan đến bữa ăn, Lê Đình Cảnh quả thực suy nghĩ ậu chu toàn.
Lúc Võ Hạ Uyên đang nấu cơm, Liên Huyền Trúc liền đứng ở cửa nhìn, trông cô như liễu tơ mùa xuân, bọt biển ngày hè, nhìn thế nào cũng cảm thấy cô rất mong manh.
“Bà Trương thật biết nhiều thứ”
Liên Huyền Trúc thấy động tác của Võ Hạ Uyên thành thạo, nhịn không được khen một câu, đồng thời trong lòng cảm thấy vô cùng chua xót. Mẹ cô ta từng nói là một cô chủ con nhà danh giá, chỉ cần học được như thế nào.
trở thành một người phụ nữ tao nhã, tự nhiên sẽ được người khác để ý tới.
“Tấn Phong rất khó tính”
‘Võ Hạ Uyên cười nhẹ: “Nhất là chuyện ăn uống không được tốt, tôi cũng đã học nấu ăn rất lâu, mới có được như hôm nay”
Liên Huyền Trúc không đồng ý nói: “Nhưng những thứ này tại sao không giao cho đầu bếp?”
Võ Hạ Uyên nhìn về phía cô ta: “Người cô yêu không quen ăn đồ ăn do đầu bếp nấu, liệu cô có nên giao lại việc này cho đầu bếp không?”
Liên Huyền Trúc nhất thời không biết nói gì “Nhưng, nhưng…”
Liên Huyền Trúc vẫn muốn tranh luận tiếp: “Một người cao quý như bà chủ, không nên để những thứ này làm dính bẩn”
“Ai quy định chuyện đấy ?”
Võ Hạ Uyên nhẹ nhàng nói: “Cô là một danh hiệu hay là người? Đã là vợ chồng thì chú ý những thứ này làm gì?”
Liên Huyền Trúc cảm thấy khó chịu, xoay người bước đi, việc Võ Hạ Uyên nhắc đến cô và Trương Tấn Phong là vợ chồng, đối với Liên Huyền Trúc mà nói thật sự rất chói tai.
Ánh mắt Võ Hạ Uyên lạnh lùng, mạnh tay chặt một quả cà chua thành hai nửa, Trương Tấn Phong từ khi nào lại đi trêu chọc một đóa hoa đào vậy?
Trương Tấn Phong ngủ rất thoải mái, vừa mới mở mắt đã cảm nhận thấy có một luồng khí thổi qua, mang theo hương thơm quen thuộc, người đàn ông nhịn không được cười: “Làm gì vậy?”
“Anh và Liên Huyền Trúc đó có chuyện gì?” Võ Hạ Uyên hỏi thẳng vào vấn đề.
Trương Tấn Phong ngẩn ngơ hai giây, sau đó mới hiểu được Võ Hạ Uyên muốn ám chỉ điều gì: “Chuyện bà xã đang nói, anh cũng không biết, anh và cô ấy nói chuyện không vượt quá mười câu.”
Võ Hạ Uyên tức giận: “Em thấy người ta trông rất xinh đẹp”
Rất lâu rồi Trương Tẩn Phong không được thấy bộ dạng ghen tuông của cô, trong lòng cảm thấy vô cùng sung sướng: “Đúng thật rất xinh đẹp”
Thật ra Liên Huyền Trúc có bộ dạng xinh đẹp như thế nào, căn bản anh không chú ý. Đã có một viên ngọc bích của mình, lại sao anh lại phải để ý đến trân châu?
Những lời cố tình này lập tức đụng vào quả bom trong người cô, cô đột nhiên mặt chuyển lạnh lùng, đứng dậy bước đi: “Em sẽ không ở đây quấy rầy hai người, em sẽ quay về Việt Nam”
Trương Tấn Phong có chút hoảng hốt, sau đó vội vàng đuổi theo, động tác của anh rất mạnh, mấy ngày qua ngực vốn đã không khỏe nay lại không ngừng quặn đau.
Trương Tấn Phong nhãn nhịn, hai bước xông lên đến chỗ Võ Hạ Uyên chuẩn bị mở cửa, chặn cô lên tường, giọng điệu nghiêm khắc: “Em tức giận cái gì? Anh chỉ đang nói đùa mà”
“Đùa như vậy có vui không?”
‘Võ Hạ Uyên và Trương Tấn Phong lâu rồi không cãi nhau như vậy, cũng là lâu nay cô.
được anh cưng chiều, hôm nay lại chạm vào giới hạn của cô, đôi khi lại có cơn tức giận nổi lên không lý giải được.
Cô đẩy Trương Tấn Phong ra: “Anh cảm thấy ai xinh đẹp thì đi mà nói chuyện với họ, em không quan tâm”
‘Võ Hạ Uyên rời phòng ngủ, không nghe thấy tiếng Trương Tấn Phong đuổi theo. Cô ra vẻ kiêu ngạo quay đầu, sau đó nhìn thấy người đàn ông đang ôm ngực cúi xuống.
“Tấn Phong!” Võ Hạ Uyên lập tức luống cuống.
Cô vừa mới đụng vào anh thì đã bị người đàn ông ôm vào lòng, bên tai là tiếng Trương Tấn Phong nhịn đau mà nói nhỏ: “Em không nên làm cho anh khó chịu, đúng không?”
Sự tức giận đã bị câu hỏi này làm tan thành mây khói, chỉ còn lại một nỗi đau lòng.
‘Võ Hạ Uyên đỡ Trương Tấn Phong ngồi lại lên giường, thấy sắc mặt anh tái nhợt, nhịp đập dưới lòng bàn tay cũng không được đều.
Cô lập tức đi lấy vali, nhưng lại bị Trương Tấn Phong bắt lấy: “Đi đâu?”
‘Võ Hạ Uyên ngồi xốm xuống nhìn thẳng Trương Tấn Phong, dịu dàng nói: “Bỏ ta ra trước đã, em đi lấy thuốc”
Uống thuốc, Trương Tấn Phong nhìn lọ thuốc trong tay Võ Hạ Uyên, ánh mắt lóe sáng: “Tại sao em vẫn mang theo bên người?”
“Thói quen”
‘Võ Hạ Uyên thấp giọng: “Sau lân anh thoát chết đó, khi tỉnh lại tim vẫn chưa được khỏe”
Trong một khoảnh khắc, Trương Tấn Phong cảm thấy vô cùng sung sướng không nhịn được mà nở nụ cười.
Chỉ cần Trương Tấn Phong nhường nhịn một chút, hoặc là chỉ cần Võ Hạ Uyên nói mấy lời hay, bọn họ liền tâm ý tương thông, làm sao chuyện oán hận xảy ra được?
Trương Tấn Phong kéo Võ Hạ Uyên ngồi lên đùi, nhẹ nhàng hôn lên môi cô.