Chương : Vớ vẩn
Võ Hạ Uyên rất thích mùi hương nam tính lạnh lùng trên người anh, cô không tự chủ mà đặt tay ôm lấy bả vai anh. Hai người hôn nhau triền miên, hận không thể cướp đi chút không khí cuối cùng trong miệng của đối phương, phát ra âm thanh ám muội.
“Chủ tịch Trương, hai người…”
Liên Huyền Trúc mỉm cười đẩy cửa ra, cô ta không hề muốn nhìn thấy cảnh này, cô ta kinh hãi kêu lên một tiếng “A”, sau đó liên đưa hai tay che ngực, đáy mắt tràn đầy vẻ đau thương.
‘Võ Hạ Uyên nhìn thấy cô ta như vậy, cô bỗng giật mình sinh ra một loại cảm giác chính mình là tiểu tam bị bắt quả tang trên giường. Nhưng mà không đúng, cô là người đến trước, cho nên bộ dạng đau thương của Liên Huyền Trúc là như thế nào?
Võ Hạ Uyên ở bên này bị Liên Huyền Trúc làm cho giật mình, Trương Tấn Phong bị quấy rối chuyện tốt, lập tức giận dữ, giọng điệu trầm xuống: “Cô chủ Silina, mong lần sau cô vào phòng người khác thì nhớ gõ cửa? Đây là phòng của tôi, không phải là vườn rau của nhà mấy người”
Đột nhiên hốc mắt Liên Huyền Trúc đỏ bừng, hốt hoảng gật đầu, nước mắt lập tức chảy xuống, mang theo một nỗi bi thương, xoay người bỏ chạy.
‘Võ Hạ Uyên hoàn toàn ngây người, cô lúng túng quay đầu hỏi Trương Tấn Phong: “Hai người có làm chuyện gì mờ ám sau lưng em không? Nếu không tại sao người ta lại phản ứng mạnh như vậy?”
Trương Tấn Phong lạnh giọng: “Vớ vẩn”
Hai người từ trên lầu xuống dưới, Lê Đình Cảnh đã cho người làm mang tất cả món ngon do Võ Hạ Uyên làm lên bàn. Xuyên qua vẻ ngoài điềm tĩnh của anh ta, Võ Hạ Uyên có thể nhìn thấy một dáng vẻ hưng phấn trong tâm hồn anh ta.
Dù sao cũng là người của gia tộc, đầu bếp có phải là kém cỏi đến mức vậy không?
Võ Hạ Uyên đâu biết răng, những ai đã ăn đồ ăn của cô một lần nhất định đều muốn được thử thêm vài lần.
Võ Hạ Uyên quét qua một vòng: “Cô Liên đâu?”
“Không biết”
Lê Đình Cảnh nhìn chảm chäm vào món tôm rang muối ớt trước mặt: “Hình như nãy khóc rồi chạy ra ngoài rồi”
Võ Hạ Uyên: “…”
Đó là em gái của anh ta mà đúng không?
Nói thật, Võ Hạ Uyên cũng lười suy nghĩ về phản ứng của Liên Huyền Trúc, nếu thực sự Trương Tấn Phong không làm chuyện gì có lỗi với cô, như vậy là Liên Huyền Trúc tự mình làm ra mấy chuyện phức tạp đối với bọn họ.
“Gà nấu thuốc”
Võ Hạ Uyên một bên vừa nói vừa lấy cho Trương Tấn Phong một bát: “Em có bỏ thêm một ít thuốc, mùi thuốc đông y không nặng, bổ máu, anh ăn thử một chút”
Lê Đình Cảnh nuốt vội những thứ trong miệng, quay lại nhìn qua bên này: “Cho tôi một bát nữa”
Người hầu trong nhà rất vui mừng, cậu chủ trong khoảng thời gian này chỉ khi đói bụng mới ăn, và anh ta ăn rất ít, cuối cùng thì hôm nay cũng đã chịu ăn uống ổn định.
Buổi tối gió lớn, Liên Huyền Trúc đi đến nửa đường không thấy ai đuổi theo, nhìn con đường phía trước vắng vẻ rộng thênh thang, đột nhiên có chút sợ hãi. Cô ta năm chặt hai tay, xoay người quay về biệt thự.
‘Vừa vào đến cửa liền nhìn thấy sắc mặt người hầu thì vui mừng rạng rỡ, mà mặt khác ba người đã ngồi vào bàn ăn trước. Trước mắt cô ta bỗng nổi lên một tầng sương mù, từ nhỏ đã được nâng niu như một đóa hoa, Liên Huyền Trúc chưa từng bị người khác bơ đi như vậy?
“Có thể ăn con cua đó được không?”
Trương Tấn Phong hỏi.
Cua có tính hàn, mấy năm nay Võ Hạ Uyên cũng không cho anh đụng vào, Trương Tấn Phong cũng không muốn ăn, nhưng những món này dù sao cũng là bà xã của anh làm, anh cũng muốn ăn nhiều một chút.
Võ Hạ Uyên gật đầu: “Để em bóc giúp anh”
Liên Huyền Trúc thấy cảnh này, không hiểu sao có chút không phục. Cô ta thật sự cũng muốn nếm thử, để xem bữa ăn này có thực sự ngon hay không.
Lê Đình Cảnh thấy Liên Huyền Trúc đi tới, giờ phút này khi đối phương ngồi xuống, anh ta không khỏi nhíu mày, sau đó nuốt với tốc độ nhanh hơn.
‘Vốn đã không đủ ăn, bây giờ còn phải chia cho người khác.
Nuốt một miếng cơm xuống, trước mắt Liên Huyền Trúc lại nổi lên sương mù, khiến ‘Võ Hạ Uyên hoảng sợ: “Không, không phải… có phải không ăn được không? Nếu cô än không quen, cứ nhả ra, tôi không ngại đâu.”
Liên Huyền Trúc điên cuồng lắc đầu, sau đó che mặt chạy lên lầu.
Trương Tấn Phong: “..”
Võ Hạ Uyên: “…
Lê Đình Cảnh: “Ha ha ăn đi, đừng để ý cô ta, bệnh cũ lại tái phát”
Lúc ấy Lê Đình Cảnh không muốn cho.
Liên Huyền Trúc đi theo, là cô ta nói hai người đàn ông không chăm sóc được cho mình, nẵng nặc đòi tới. Cảnh này chỉ là chuyện sớm muộn, ai làm gì cô ta mà lại bày ra vẻ yếu đuối như vậy?
Nghĩ đây gia tộc Silina, ai cũng phải để mắt đến cô ta sao? Trong lòng Lê Đình Cảnh không ngừng cười nhạo, sau đó liếc mắt nhìn Võ Hạ Uyên một cái, người được mọi người chú ý như này, cho tới bây giờ cũng không già mồm cãi láo.
Cơm nước xong, mọi người đều rất hiếu ý tự về phòng, đã gần một tháng nay Trương Tấn Phong không gặp Võ Hạ Uyên, đương nhiên anh nghĩ muốn làm gì đấy, hiện tại thể lực đã bình phục, lên đến phòng ngủ liền chặn cô vào cửa, kéo áo khoác của cô ra, để lộ ra bờ vai trắng tuyết của cô.
Võ Hạ Uyên không phản kháng, cùng Trương Tấn Phong hôn nhau sau đó ngã lên giường, lại là một trận hai người triền miên.
Sáng hôm sau tỉnh lại, Võ Hạ Uyên không thấy Liên Huyền Trúc, nghe người làm nói cô a đã đi khỏi đây từ sáng sớm.
Đi rồi cũng tốt, Trương Tấn Phong và Lê Đình Cảnh đồng thanh thở phào, trong lòng lặng lẽ vui vẻ.
Nhưng vui vẻ cũng không quá được mấy ngày, sau khi trở về Lê Đình Cảnh nhận lấy địa vị to lớn, thuận tiện loại bỏ không ít người có ý không tốt.
Gia tộc nhà họ Trương hiện tại hoàn toàn là của anh ta, một tuần sau, ở bữa tiệc chúc mừng, dù thế nào anh ta cũng phải tham gia, mà Trương Tấn Phong cũng có một chỗ ngồi tại đó.
Trước khi Lê Đình Cảnh rời khỏi biệt thự ba ngày, cũng không có chuyện gì xảy ra, ngoại trừ việc mỗi ngày đều xem Trương Tấn Phong và Võ Hạ Uyên phát cẩu lương, cảm thấy thực sự rất cay cú. Điều này làm cho anh †a tạm thời phải buông bỏ cả những món ngon của Võ Hạ Uyên.
Đợi đến ngày bữa tiệc diễn ra, Lê Đình Cảnh cho người đến đón bọn họ. Võ Hạ Uyên chọn một cái váy trắng đính trân châu, hiếm khi cô vén tóc lên, để lộ ra chiếc cổ duyên dáng.
Nếu không phải do được chiếc váy che đậy một chút, Trương Tấn Phong ở trên xe sẽ không thể kiềm chế được, cho nên dọc đường đi mặt của Chủ tịch Trương vô cùng khó coi.
“Mỗi ngày chúng ta đều ở cùng nhau, anh gấp cái gì?” Võ Hạ Uyên ghé vào sát tai Trương Tấn Phong dịu dàng nói, mang theo vài phần khiêu khích.
Trương Tấn Phong: “..”
Mẹ của Lê Đình Cảnh là bà Anna nhiệt tình nghênh đón bọn họ. Những vị khách khác trong phòng, không ít người đều đang âm thầm đánh giá.
Liên Huyền Trúc đương nhiên cũng đang ở trong đó, cô ta so với lần trước khi rời đi đã tiều tụy đi một chút. Cô cảm thấy có chút có lỗi, Võ Hạ Uyên cũng có một chút thực lực thưởng thức những thứ đẹp.
Nhưng mà Liên Huyền Trúc trở thành như vậy cũng bởi vì Trương Tấn Phong, cô liền thưởng thức không hề thương tiếc.
Nhan sắc của Liên Huyền Trúc và mẹ của cô ta giống nhau đến bảy, tám phần. Hai mẹ con họ đứng chung một chỗ trông vô cùng hấp dẫn người khác. Mẹ của Liên Huyền Trúc liếc qua đánh giá Võ Hạ Uyên, mắt lộ ra ý không tốt.
Một người đàn ông tươi cười tiến lên: “Chủ tịch Trương”
Trương Tấn Phong gật đầu, không nói gì, người đàn ông nhìn qua Võ Hạ Uyên, cười hỏi: “Đây là bà Trương à?”
“ừ Trương Tấn Phong ôm lấy vai Võ Hạ Uyên nói: “Đây là anh Dư Trường Lâm”
‘Võ Hạ Uyên lễ phép gật người Việt Nam à?”
“Đúng vậy”
Dư Trường Lâm không khỏi phấn khích nói: “Tôi đã đến nước G định cư được tám năm.
Dư Trường Lâm nhìn Trương Tấn Phong nói: “Chủ tịch Trương thật sự rất có phúc, tôi căn bản không tin trên đời này có thiên thần, cho đến khi nhìn thấy bà Trương”
“Anh đã quá khen rồi”
Trương Tấn Phong thản nhiên nói: “Tôi không thích nghe những lời này lảm, vợ tôi như thế nào, tôi hiểu rất rõ”
Dư Trường Lâm sửng sốt một chút, sau đó cười ha ha. Người như Trương Tấn Phong, không ngờ lại vì một người mà gắt gỏng như vậy.
Ni Huyền San muốn qua bên này, nhưng lại bị Anna ngăn lại, Anna nhẹ giọng: “Đừng trách tôi không nhắc nhở, mặc kệ Chủ tịch Trương có quan tâm hay không, mấy người cũng không thể làm gì được. Bà Trương là người của Chủ tịch Trương, không ai được đụng vào.”
Liên Huyền Trúc cúi đầu, nhìn như muốn khóc.