Chương
Lời nói đều đã rõ ràng đến như vậy, nếu như anh còn đứng lại đây thì cũng quá là mặt dày rồi. Lăng Phong bất đắc dĩ, đành phải xoay người lại, nhìn lại Cố Thần phòng kế bên. Bọn họ chơi trò mèo vờn chuột gì anh cũng mặc kệ.
“Nói đi!” Vân Thiên Lâm ngồi ở ghế bên cạnh, anh chờ Chu Nhã Tĩnh nói.
Nhìn người nằm trên bệnh viện đích thực là cô, Vân Thiên Lâm trong lòng có chút khiếp sợ, thời gian thực sự trôi qua rất là nhanh. Ba trước đây, cô không một lời từ biệt, cứ như vậy mà biến mất. Ba năm sau, lại đột nhiên xuất hiện trước mặt anh, anh sẽ không vì thế mà kinh ngạc tò mò.
“Anh thật sự không có lời muốn nói với em sao, một chữ cũng không? Ba năm rồi, Thiên Lâm, em đã trở về.” Chu Nhã Tĩnh dựa vào thành giường, bộ dáng không còn là vẻ cao cao tại thượng thượng nữa, mà ít nhiều là yếu đuối, đối mặt với một mỹ nhân như thế, khẳng định sẽ không có người đàn ông nào thấy mà không mềm lòng. Nhưng ngoại trù Vân Thiên Lâm ra.
“Anh đã biết.” Vân Thiên Lâm đơn giản nói ba chữ, thái độ không thể lãnh đạm hơn. Ba chữ này làm cho Chu Nhã Tĩnh không có lời gì để nói nữa, Cuộc đối thoại như vậy, muốn cô làm sao để tiếp tục duy trì đây.
Nhưng ngẫm lại mục đích trở về lần này của cô, cô cần phải bỏ đi cái tôn nghiêm của mình, kiêu ngạo của mình, vì tương lai của chính mình phải nỗ lực.
“Em đã trở về rồi, ba năm, không có giây nào mà em không nhớ đến anh. Thiên Lâm, em rất nhớ anh, em rất muốn rất muốn quay trở về gặp anh. Mấy năm nay anh không có chút nào nhớ đến em sao?” Từ trước tới nay, Chu Nhã Tĩnh chẳng bao giờ chủ động nói mấy lời này, cô cảm thấy bây giờ cô đã thay đổi nhiều vì anh, biểu lộ ý của mình rất rõ ràng, nhưng sao nhìn Vân Thiên Lâm vẫn như cũ, chẳng có phản ứng gì cả.
“Thiên Lâm, có phải anh vẫn còn trách em, ba năm trước đây không từ mà biệt, biến mất không dấu vết.”
Nếu Chu Nhã Tĩnh sớm biết mình lại có ngày hôm nay, thì cô nhất định sẽ không ngu ngốc chạy đến Paris. Chỉ là hiện tại cô đã trở về, tất cả mọi chuyện vẫn còn có thể cứu vãn được, không có người đàn ông nào có thể nói không với cô.
Nhưng Chu Nhã Tĩnh đã quên, người đàn ông trước mặt này, căn bản không thể đem anh ra so sánh với những người đàn ông khác.
“Không có.” Đối với chuyện ba năm trước đây, Vân Thiên Lâm khắc sâu không bao giờ quên. Ở trong ý thức của anh, đã trở thành một vết đau lòng không thể xóa. Nhưng bây giờ thì khác rồi, hiện tại anh có một cuộc sống rất tốt. Nếu như ba năm trước, Chu Nhã Tĩnh không bỏ anh mà đi, thì ba năm sau anh cũng sẽ không gặp được Bạch Hiểu Nguyệt mà kết hôn cùng cô ấy.
Nói như thế, hẳn là anh phải cảm tạ Chu Nhã Tĩnh, lúc trước cô đã kiên định rời đi, anh mới có thể gặp được Hiểu Nguyệt.
“Anh phải hiểu cho em, Paris có giấc mơ của em. Chúng ta đều là những người sống có ước mơ, sống có lý tưởng, em không thể vì yêu anh mà từ bỏ lý tưởng của em. Cả đời này, giấc mộng lớn nhất của em chính là trở thành một vũ công ba lê giỏi, được mọi người trên thế giới biết đến. Lúc ấy là một cơ hội vô cùng tốt đối với em, thời gian lại rất gấp cho nên không thể thương lượng với anh. Sau khi em qua đó, luyện tập với biểu diễn đã chiếm trọn hết thời gian, em quá bận không có thời gian liên lạc với anh. Có phải bây giờ anh vẫn còn giận em chuyện đó.”
Chu Nhã Tĩnh đứng dậy, kéo tay Vân Thiên Lâm qua, nhưng lại bị Vân Thiên Lâm né tránh.
Ánh mắt Vân Thiên Lâm dừng lại trên gương mặt tái nhợt kia, nhưng chỉ là liếc mắt một cái lại làm cho Chu Nhã Tĩnh khẩn trương đến quên mất đi hô hấp. Mặc kệ là bất cứ khi nào, trên của Vân Thiên Lâm lúc nào cũng tản ra hơi thở vương giả, phảng phất vị kiểm soát tình hình thế cục.
Chính là loại cảm giác này, làm cho cô say mê Vân Thiên Lâm. Ba năm, ở Paris cô gặp qua không ít người đàn ông anh tuấn nhưng để so với thần khí Vân Thiên Lâm thì chưa có người nào vượt qua được.
Cô đột nhiên tin tưởng, Vân Thiên Lâm chính là đấng trời cao trong lòng cô, là chân mệnh thiên tử trong cuộc đời cô, chỉ thuộc về một mình cô mà thôi.