Chương
Vân Thiên Lâm không trả lời vấn đề này của Chu Nhã Tĩnh, ngược lại anh nói chuyện Cố Thần, mở miệng ra lời nói trước tiên là thay mặt Cố Thần xin lỗi cô, anh cũng không hỏi cô vì cái gì lại đột nhiên từ Paris trở về.
“A Thần tâm tình không tốt, đi uống rượu lại còn lái xe, không nghĩ tới người đụng phải là em. Anh thay mặt Cố Thần sẽ bồi thường em xứng đáng. Toàn bộ tiền viện phí, anh sẽ trả, em không cần lo lắng về vấn đề gì hết, cứ yên tâm dưỡng thương cho tốt.
Giọng điệu xa cách lãnh đạm, làm cho Chu Nhã Tĩnh trong lòng không mấy dễ chịu, trước kia, anh đối với chính cô không phải là giọng điệu này, chẳng lẽ là bởi vì người phụ nữ kia thật sao?
Nhưng Vân Thiên Lâm đến đây đã được một lúc lại chẳng thấy bóng dáng của người phụ nữ kia đâu, có thể nói tình cảm của bọn họ là không tốt, có thể cuộc đám cưới của bọn họ chỉ là do gia đình sắp đặt.
Một gia tộc lớn, muốn lấp miệng lời ra tiếng vào của hội đồng quản trị thì phải có cuộc hôn nhân vững chắc, có lẽ Vân Thiên Lâm cũng như vậy. Nghĩ như thế, trong lòng của Chu Nhã Tĩnh lại thấy thoải mái rất nhiều.
Cô, hẳn là còn cơ hội, có thể thành công hay không còn phụ thuộc vào bản thân của cô.
“Không sao, cũng không phải chỉ mỗi lỗi thuộc về A Thần. Anh ấy như thế nào rồi, có khỏe không? Anh ấy đã tỉnh chưa?”
Lăng Phong đứng ở một bên, nhìn bọn họ hỏi và trả lời các vấn đề, anh có chút hoài nghi. Chu Nhã Tĩnh trước giờ không quan tâm đến chuyện của bọn anh, như thế nào lại đột nhiên hỏi Cố Thần.
Kỳ quái nhất chính là, vì cái gì lại từ Paris đột nhiên trở lại, chuyện này không phải rất kỳ quái sao?
“Nhiều năm không gặp như vậy, anh vẫn giống như trước đây, không thích nói chuyện. Chẳng lẽ, anh không có gì muốn hỏi em sao? Chu Nhã Tĩnh ra vẻ mỉm cười nhẹ nhàng, nhìn như là trêu chọc, nhưng trong lòng lại thập phần khẩn trương Vân Thiên Lâm trả lời.
Ngay sau đó, hai chữ “không có” từ Vân Thiên Lâm thốt ra làm cho tất cả hy vọng của Chu Nhã Tĩnh tiêu tan đi hết, cô không thể tưởng tượng được nhìn Vân Thiên Lâm, anh thế nhưng lại nói không có, không có điều gì muốn nói với cô.
Anh thật sự đối với cô không còn quan tâm nữa, cũng không muốn biết lý do tại sao cô lại xuất hiện ở đây, vì cái gì lại không ở Paris biểu diễn cho tốt lại ngu ngốc chạy về đây làm gì?
“Nghỉ ngơi cho tốt, có yêu cầu gì, nói với Tiểu Phong.” Thái độ của Vân Thiên Lâm không thể lãnh đạm hơn, làm cho tâm Chu Nhã Tĩnh đau như cắt. Cô không tin, chỉ trong thời gian ngắn ngủi ba năm, lại khiến cho Vân Thiên Lâm quên đi cô, đối với cô không còn cảm giác nữa.
Lúc trước là cô chọn niềm đam mê ba lê, bây giờ cô nghĩ cô lựa chọn sai rồi, cô muốn quay lại sửa sai, muốn ở bên cạnh anh. Chẳng lẽ anh không cho cơ hội sửa chữa sai lầm của mình sao?
Nhìn bóng dáng cao lớn lạnh lùng sắp biến mất trong tầm mắt, Chu Nhã Tĩnh trong lòng có một âm thanh rít gào nói cho cô biết, cần phải giữ anh lại, cô phải bắt lấy cơ hội này, chủ động với anh, mới có thể chiếm được ưu thế.
“Thiên Lâm!” Vân Thiên Lâm dừng bước chân, nghiêng người nhìn cô ở trên giường, anh nói: “Có việc?”
“Anh không có lời muốn nói với em, nhưng em lại có lời muốn nói với anh. Anh có thể nán lại một chút… em có chuyện muốn nói với anh.” Nói tới đây, ánh mắt Chu Nhã Tĩnh dừng lại trên người Lăng Phong, ý tứ rất rõ ràng, cô muốn nói chuyện riêng với Vân Thiên Lâm, anh ta phải thức thời một chút, nhanh tránh xa ra.
“Được!” Vân Thiên Lâm nghĩ nghĩ rồi đáp ứng yêu cầu của Chu Nhã Tĩnh.
Trong lòng Lăng Phong kỳ quái, chuyện này còn có cái gì mà phải nói riêng, không thể cho anh biết mà Vân Thiên Lâm cũng đồng ý với cô ta. Sao có thể như vậy được, Vân Thiên Lâm cậu đừng quên chính mình đã kết hôn rồi.
Lăng Phong còn tưởng Vân Thiên Lâm nhắc nhở anh thì Chu Nhã Tĩnh đã mở miệng: “Phiền toái anh, có tránh đi một chút được không?”