Chương
Bạch Hiểu Nguyệt với Đặng Cầm ngồi trên ghế sau xe, xe đi ra khỏi biệt thự, Bạch Hiểu Nguyệt có chút tò mò hỏi: “Mẹ, chúng ta đang đi đâu đây?” Thời điểm cô đi thay quần áo với trang điểm, cô phải lựa chọn quần áo mất cả nửa ngày để đi bên cạnh không làm mẹ mất mặt, cho nên tốn không ít thời gian.
“Đi bệnh viện.” Bạch Hiểu Nguyệt có chút khó hiểu, đi bệnh viện làm gì, không phải là chân cô đã đơn hơn rồi sao? Khoan đã, đây là đường đi đến bệnh viện của Chu Nhã Tĩnh, Bạch Hiểu Nguyệt đột nhiên hiểu rõ mục đích của mẹ là gì rồi.
“Me, chúng ta đây là?” Bạch Hiểu Nguyệt thật cẩn thận đỡ Đặng Cầm xuống xe, không phải là như cô nghĩ đấy chứ… Nhưng Chu Nhã Tĩnh hiện tại là người bệnh, chân còn không đi được, nếu như cô với Đặng Cầm tìm tới cửa bệnh viện có khi nào người ngoài sẽ nghĩ rằng hai người tới bắt nạt một bệnh nhân không có khả năng đánh trả.
“Con không cần phải lo lắng, mẹ có chừng mực.” Đặng Cầm cười cười an ủi Bạch Hiểu Nguyệt, chuyện này thật sự là cần thiết Đặng Cầm ra mặt, chỉ với tư cách là người của Vân gia thì Bạch Hiểu Nguyệt không thể bị bị ủy khuất bởi người ngoài được.
Ở một nơi khác, tất cả mọi chuyện phát sinh đều được Bạch Vân Khê mỗi ngày ngóng trông, chuyện thứ nhất mà lần đầu tiên mở mắt mỗi sáng sớm là Bạch Vân Khê tìm một tờ đọc tin tức, để xem Bạch Hiểu Nguyệt bị người ta viết thành cái dạng gì rồi, mỗi lần đọc là miễn bàn cô ta có bao sảng khoái.
Bạch Hiểu Nguyệt, căn bản là cô không cần mình phải làm gì thì Bạch Hiểu Nguyệt cũng gặp họa, cô chỉ cần ngồi một chỗ xem kịch hay. Trước mắt thì cô đã thấy, Bạch Hiểu Nguyệt sắp bị Vân gia đuổi ra khỏi cửa rồi, bộ dạng chật vật không có nhà để về, càng nghĩ Bạch Vân Khê lại càng cười lớn.
Lúc này, Chu Nhã Tĩnh dựa người vào giường bệnh, tâm tình vui sướng nhìn phong cảnh bên ngoài. Hẳn là hiện tại Bạch Hiểu Nguyệt có bao nhiêu là sợ hãi, không biết cô ta có biết chính cô là người gửi món quà ý nghĩa đó cho cô ta.
Sự việc lớn như vậy, cô cũng không tin mẹ của Vân Thiên Lâm không tới gặp cô. Với bối cảnh của Vân gia như vậy, sao có thể cho phép loại tin tức đó xảy ra. Lúc trước Đặng Cầm cũng rất thích cô, chờ Đặng Cầm tìm tới cửa ắt cô sẽ có cách đối phó làm cho Đặng Cầm đứng hoàn toàn về phía cô.
Thu phục được mẹ của Thiên Lâm, chính là cô đã thành công một nửa, còn Bạch Hiểu Nguyệt cô ta căn bản không đáng để vào mắt. Còn muốn có lại tình cảm của Vân Thiên Lâm như trước kia thì chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, từ từ bồi đắp là được.
“Xem ra, cuộc sống ở bệnh viện của Chu tiểu thư thật sự không tồi.” Phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói thanh lãnh làm Chu Nhã Tĩnh sửng sốt, giọng nói này nghe rất quen, nếu như cô không đoán sai thì đây chính là mẹ của Vân Thiên Lâm.
Chu Nhã Tĩnh hít sâu một hơi, điều chỉnh tốt hô hấp của mình lúc này mới chậm rãi xoay người, nhưng ngoài ý muốn một cái đó chính là đứng ở cửa trừ Đặng Cầm ra thì còn có cả Bạch Hiểu Nguyệt. Như thế nào lại…hài người cùng tới.
Hôm nay Đặng Cầm mặc một bộ sườn xám, cả người toát lên vẻ đoan trang cao quý, tóc được búi tinh xảo, trên đầu được điểm xuyết thêm một cây ngọc trâm, thần sắc càng thêm quý phái. Mà Bạch Hiểu Nguyệt bên cạnh là một thân váy dài màu trắng, thanh thuần tự nhiên, trang điểm nhẹ làm cho cả người đều là thanh lệ thoát tục, nhìn lần một lại muốn nhìn mãi, hai người đứng chung một chỗ, cực kỳ hài hòa.
Bên ngoài ánh nắng ấm áp chiếu vào tỏa lên trên người Đặng Cầm và Bạch Hiểu Nguyệt tạo thành một phong cảnh xinh đẹp, đôi mắt Chu Nhã Tĩnh hiện lên đau đớn.
Một màn này làm cho Chu Nhã Tĩnh ngoài ý muốn, cảm giác thế nào cũng không đúng, tại sao tình cảm của hai người họ có vẻ tốt như vậy nhìn giống như là hai mẹ con thân thiết, mẹ chồng dàng dâu không phải là sẽ xảy ra vấn đề mấu thuẫn khi Bạch Hiểu Nguyệt bị đồn thổi hay sao?
Đặng Cầm vẫn luôn ưu nhã, có thể Đặng Cầm chỉ là giả bộ. Ở bên ngoài Đặng Cầm không biểu lộ cảm xúc của mình ra, Đặng Cầm là người đại diện cho Vân gia vì thế rất chú ý hình tượng. Hôm nay hai người tới đây hẳn là vì tin tức trên báo.
Quả nhiên đều nằm trong dự đoám của cô, Chu Nhã Tĩnh tựa hồ có thể thấy được tương lai giữa mình và Vân Thiên Lâm tốt đẹp thế nào.