Chương
“Bạch Hiểu Nguyệt, bác gái, hai người tới đây …? Mời vào phòng, con…con không tiện di chuyển cho nên có thể tiếp đoán bác gái không chu toàn, mong bác gái không để ý.” Chu Nhã Tĩnh ngồi ở trên giường bệnh, tiếp đón Bạch Hiểu Nguyệt với Đặng Cầm, mời hai người ngồi, nhưng Đặng Cầm không hề có ý cảm kích, tùy ý nhìn thoáng qua phòng bệnh, nửa ngày không nói gì.
Bạch Hiểu Nguyệt chỉ là im lặng đi theo bên người Đặng Cầm, đã có Đặng Cầm ở bên cạnh, Bạch Hiểu Nguyệt không cần phải mở miệng nói gì.
“Chu tiểu thư, hình như cô nói sai rồi. Bạch Hiểu Nguyệt hiện tại chính là người của Vân gia, là vợ hợp pháp của Vân Thiên Lâm. Chu tiểu thư còn gọi là Bạch tiểu thư, có vẻ không hợp lý lắm. Người ngoài không biết, còn tưởng rằng Chu tiểu thư là cố ý nói như vậy.”
Nụ cười trên gương mặt Chu Nhã Tĩnh cứng đờ, cảm thấy Đặng Cầm tìm đến cô hôm nay không có ý tốt, nhưng cô nghĩ đến Đặng Cầm hẳn là sẽ không như vậy. Hiện tại bởi vì chuyện của Bạch Hiểu Nguyệt mà ảnh hưởng không tốt đến Vân gia, cho nên tâm tình của Đặng Cầm không tốt là chuyện có thể hiểu.
Đặng Cầm có thể là chưa hiểu hết được tình huống thế nào nên mới đối với cô như vậy, chờ một chút nữa chính mình nói chuyện với Đặng Cầm cho tốt, nhất định Đặng Cầm sẽ có chuyển biến khác.
Bạch Hiểu Nguyệt không biết vì sao Chu Nhã Tĩnh nhìn thấy cô với Đặng Cầm lại có vẻ thích thú như vậy, chẳng lẽ nói Chu Nhã Tĩnh vẫn luôn chờ Đặng Cầm tìm đến đây? Chẳng lẽ cô ta lại đang cho người núp ở đâu đó chụp ảnh sẵn, và ngày mai lại có thêm một tin xuất hiện mẹ chồng nàng dâu tìm đến bệnh viện ức hiếp người thân cô thế cô.
Bạch Hiểu Nguyệt nghĩ nghĩ liền thấy có chút đáng sợ, có khi nào cô với mẹ chồng ngày mai biến thành hai người độc ác bức người tình cũ của con trai.
“Ách…Xin lỗi, con quên mất phải đổi cách xưng hô, hẳn là Bạch tiểu thư sẽ không để ý chứ! Tuổi còn trẻ như vậy, nhìn không ra là đã kết hôn.” Chu Nhã Tĩnh cười cười nói nói, nhưng vẫn cố ý không sửa lại cách gọi tên, Đặng Cầm lạnh lùng ngồi xuống, Bạch Hiểu Nguyệt đứng đằng sau Đặng Cầm, tình thế này biểu lộ một trận chiến sắp bắt đầu.
Không khí bên trong phòng bệnh nhất thời trở nên gượng gạo xấu hổ, Bạch Hiểu Nguyệt nhìn nhìn Chu Nhã Tĩnh, lại nhìn xem Đặng Cầm, không biết hai người này đang ngầm suy nghĩ điều gì, ánh mắt của bọn họ dò xét qua lại lẫn nhau.
“Nhìn không ra Chu tiểu thư lại là một người không hiểu chuyện, đối với cách xưng hô với người khác thế nào cũng không biết, ta nhất mực cho rằng Chu tiểu thư là người luôn thấu tình đạt lý, không rõ vì sao nay lại có phần thất lễ. Ta nhớ rất rõ, Chu tiểu thư là người có giáo dưỡng, luôn hiểu việc nào nên làm việc nào không nên làm, nhưng những chuyện gần đây thật luôn làm cho ta phải hoài nghi, cô rốt cục có phải là Chu Nhã Tĩnh của ba năm trước không?”
“Ha ha! Bác gái thật là biết nói đùa, lúc trước chẳng phải con cùng bác gái thường xuyên trò chuyện sao, con không phải là con thì sẽ là ai chứ?”
“Ta cũng khong phải là nói giỡn, bất quá chỉ là thay đổi một chút. Dù sao thời gian cũng là một thứ vô cùng đáng sợ, tất cả mọi vật đều trở nên thay đổi thì con người thay đổi cũng không phải là bất ngờ gì, đó còn là chuyện rất bình thường, Hiểu Nguyệt, cô nói xem tôi nói có đúng không?”
“Tôi không biết…Cái đó còn tùy vào nhận thức của mỗi người nữa.” Bạch Hiểu Nguyệt nhíu mày, Chu Nhã Tĩnh nói thì cứ nói cớ sao còn phải lôi cô vào làm gì, cô ta thật đúng là đáng ghét.
“Đứa nhỏ này chính là đơn thuần không tính kế lại bằng ai kia cho nên ta mới không yên tâm, chuyện Vân Thiên Lâm phải chăm sóc tốt cho cô là chuyện bình thường sau tai nạn, nhưng ai biết được Vân Thiên Lâm xử lý không tốt, để lại hậu quả thế này. Nhưng mà không sao, hiện tại thì còn có ta, ta sẽ là người đứng ra thay mặt giải quyết giúp nó cho tốt.”
Chu Nhã Tĩnh nhìn hai người ở một bên mẹ chồng ra sức bảo vệ con dâu, còn mình thì bị bắt bẻ không còn lời nào để noi, trong lòng không hỏi hụt hẫng. Từ khi nào, mà cô từ một người luôn là tiêu điểm trong mắt mọi người nay lại bị người ta khi dễ làm lơ.