Chương
Càng là như vậy, trong lòng Chu Nhã Tĩnh lại cảm thấy nghẹn, cô cố nén giận. Chứng cứ tìm không thấy, cứ như vậy mà tin Bạch Hiểu Nguyệt, chỉ bằng trực giác của mình mà đã khẳng định là do cô làm, Chu Nhã Tĩnh cô cứ như vậy mà có tật giật mình.
“Được rồi, tạm thời gần đây anh cẩn thận một chút, tạm thời đừng hành động gì thiếu suy nghĩ, tiền tôi sẽ tìm cách chuyển đến cho anh.”
“Chỉ có tiền? Tôi là muốn cô tự động đưa đến đây. Hắc hắc.” Chân mày Chu Nhã Tĩnh nhăn lại căng thẳng, hắn nói như vậy là có ý gì? Bảo cô tự mình đến đưa tiền, hắn cho rằng mình là ai, người ghê tởm như hắn mà cũng đòi xứng với cô.
“Tình trạng của tôi hiện giờ, căn bản là không thể đi ra ngoài, sao có thể đưa cho anh. Anh có phải không muốn tiền nữa phải không?”
Trong điện thoại đột nhiên không có tiếng động, qua nửa ngày, đối phương mới miễn cưỡng đáp ứng.
Lúc này Chu Nhã Tĩnh hoàn toàn không biết hắn đã có tính toán khác.
Chu Nhã Tĩnh cúp điện thoại, trong lòng bực bội một trận. Nếu không phải là cô thật sự không còn cách nào khác, cô sẽ không bao giờ tìm đến một người ghê tởm như hắn hợp tác, cô phải để bả thân mình chịu ủy khuất rồi. Bất quá cũng không quan hệ gì, chỉ cần chờ cô thu phục được Vân Thiên Lâm, hết thảy đều sẽ trở nên tốt hơn, hừ…Chính mình phải chịu ủy khuất, đều là tại Bạch Hiểu Nguyệt, cô ta nhất định phải bại trận dưới tay cô.
Nói đến vấn đề này, Đặng Cầm cũng cảm thấy rất kỳ quái, bà đã cho người đi tra ra ai là người đã chuyển cái hộp quà kia, vòng tới vòng lui mấy lần thì căn bản không tìm được ra là ai, xem ra đối phương đã chuẩn bị rất kỹ càng.
Chu Nhã Tĩnh, chỉ là người đầu tiên bà hoài nghi đến mà thôi, chứ cũng chẳng có chứng cứ xác thực nào, nhưng mà từ biểu hiện của Chu Nhã Tĩnh vừa rồi, xem ra tám chín phần hung thủ là cô ta chứ không phải là một ai khác. Đột nhiên Đặng Cầm có chút lo lắng, nếu như bà không ở đó, có thể lại một lần nữa bị Chu Nhã Tĩnh ra tay.
Tuy rằng Bạch Hiểu Nguyệt là người thông mình, nhưng so về tâm cơ thì không bằng Chu Nhã Tĩnh, cản bản Bạch Hiểu Nguyệt không phải là đối thủ của Chu Nhã Tĩnh. Có một số việc, Bạch Hiểu Nguyệt có thể không tưởng tượng được Chu Nhã Tĩnh đáng sợ cỡ nào.
“Mẹ, mẹ có chỗ nào không thoải mái hả?” Bạch Hiểu Nguyệt nhìn sắc mặt Đặng Cầm không được tốt lắm, cô có chút lo lắng, có phải là không thoải mái chỗ nào rồi không?
Đặng Cầm lắc lắc đầu cười nói: “Không có việc gì, mẹ đang lo lắng cho con. Chu Nhã Tĩnh kia là người âm sâu khó lường, mẹ lo lắng con sẽ không đấu nổi với cô ta. Hiểu Nguyệt, chuyện vợ chồng quan trọng nhất là tin tưởng. Mặc kệ sau này có xảy ra chuyện gì, người khác có giở trò ly gián gì chăng nữa, cho dù con có nhận thấy tận mắt thì cũng chưa chắc đó là sự thật, có biết không? Lòng người là khó dò, con chỉ cần tin tưởng Vân Thiên Lâm, đứa con trai này của ta sẽ không làm ra chuyện có lỗi với con.”
Tuy rằng Bạch Hiểu Nguyệt không rõ vì sao Đặng Cầm lại lo lắng như vậy, nhưng mẹ cô nói sẽ là không sai, bà phòng hờ mọi chuyện trước cho cô, cô gật đầu đáp ứng bà.
Bạch Hiểu Nguyệt cũng biết, cô phải tin tưởng Vân Thiên Lâm. Tuy rằng có đôi chút chính mình sẽ không khống chế được tính tình của mình, sẽ có những lúc tức giận, trách cứ anh, nhưng có một điều là cô phải tuyệt đối tin tưởng Vân Thiên Lâm sẽ không phụ cô.
“ Một lát nữa, mẹ dẫn con đến gặp phu nhân của thị trưởng, thị trưởng Tôn với phu nhân của mình tình cảm vô cùng tốt. Bà ấy với mẹ là bạn thân của nhau. Lần này khó có dịp mẹ đến thăm con, với lại lâu lẳm rồi mẹ cũng chưa gặp bạn, sẵn tiện mang con theo đi chào hỏi.
Bạch Hiểu Nguyệt có chút kinh động, không nghĩ tới, mẹ của Vân Thiên Lâm lại là bạn thân của phu nhân thị trường, khó trách tập đoàn RV không chỉ có quyền trong kinh tế mà còn có cả trong chính trị, hẳn là ngoài mối quan hệ này ra, Vân gia còn có nhiều mối quan hệ khủng hơn nữa.
Vân gia đồng thời có được mối huận thuẫn của hai nhà Cố Thần và Lăng Phong, ba nhà này hợp lại chẳng khác nào thiên hạ là của bọn họ. Khó trách Vân gia lại có tầm ảnh hưởng địa vị lớn đến vậy.