Chương
Chỉ là Bạch Hiểu Nguyệt thiếu chút nữa lỡ lời hỏi những điều không nên hỏi, lời nói tới đầu môi rồi, đột nhiên nhớ tới lần trước cô hỏi Vân Thiên Lâm, lại gặp phải phản ứng của anh rất lớn.
Lần trước trong lúc vô ý hỏi bố của Vân Thiên Lâm, sắc mặt của anh không tốt lắm. Ở trước mặt Đặng Cầm, Bạch Hiểu Nguyệt lại càng không dám hỏi.
“Con muốn nói cái gì?”
“Đột nhiên nghĩ tới một điều, nhưng lại nghĩ đến là không nên hỏi, nên con nói ra sợ làm mẹ không vui.”
Đặng Cầm cười cười: “Không sao, chúng ta là người một nhà, con muốn hỏi cái gì thì cứ hỏi.”
Bạch Hiểu Nguyệt do dự một chút, thật cẩn thận hỏi: “Chính là bố của Thiên Lâm, lần trước con không cẩn thận nhắc tới, Thiên Lâm anh ấy có chút không vui, con cũng không dám hỏi lại.”
Quả nhiên nụ cười của Đặng Cầm cứng đờ, trong ánh mắt hiện lên vẻ ưu thương nhưng rất nhanh biến mất. Bạch Hiểu Nguyệt liền biết, vấn đề này là tối kỵ của nhà họ Vân.
“Chuyện này nói ra thì rất dài, đây đã trở thành một cấm kỵ của Vân gia. Chờ về sau có cơ hội, mẹ sẽ chậm rãi nói cho con biết. Đó là một cái gai nhọn trong lòng Vân Thiên Lâm, cũng là của Vân gia. Về sau trước mặt Vân gia, con đừng nhắc đến vấn đề này với ông nội.
Bạch Hiểu Nguyệt thận trọng gật gật đầu, điều này lại càng làm cho Bạch Hiểu Nguyệt thêm tò mò về bố của Vân Thiên Lâm. Rốt cục đã xảy ra chuyện gì, vì sao đây lại là điều cấm kỵ của Vân gia, là cái gai nhọn trong lòng Vân Thiên Lâm.
Nhưng phản ứng lần trước của Vân Thiên Lâm, xác định là làm cho người khác rất sợ hãi. Thôi, thì về sau sẽ có cơ hội biết vậy.
Hán Dật Hiên là nơi cao cấp nhất để giao lưu trà chiều, phàm là người yêu thích trả đều sẽ biết đến Hán Dật Hiên. Bạch Hiểu Nguyệt đi theo một bên Đặng Cầm, cô ngước nhìn kiến trúc phong cách cổ nơi đây, thoáng chốc có cảm giác cô đang trở về thời cổ đại, rời xa thành phố hiện đại.
Nữ phục vụ ở đây đều mặc đồng phục là sườn xám, tóc búi cao được cài thêm một cây trâm điểm xuyết trên đầu, vô cùng xinh đẹp.
“Hoan nghênh đến Hán Dật Hiên!” Hai người phục vụ dẫn đường Bạch Hiểu Nguyệt và Đặng Cầm tiến vào một gian phòng, vừa mới tiến vào gian phòng thứ nhất, Bạch Hiểu Nguyệt đã thấy một bình phong con hạc cao hai mét, trên thân mình điêu khắc họa tiết thiên nhiên, bình phong sau là một cô gái say sưa đàn tranh, âm thanh trong trẻo.
Lầu một là trước đại sảnh, bên cạnh là một bàn trà, có cả núi non hòn bộ chảy róc rách kèm theo với tiếng đàn nghe rất hài hòa. Vẫn là lần đầu tiên Bạch Hiểu Nguyệt đến đây, cảm giác so với những nơi mà Vân Thiên Lâm dẫn cô qua đều không giống nhau.
Theo cầu thang gỗ đi lên, tòa nhà này có tổng cộng là ba tầng, Bạch Hiểu Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên, mỗi một tầng đều mang phong cách không khác biệt lắm, cửa gỗ điêu khắc tinh xảo, mành thủy tinh, mỗi một đồ vật đều mang hơi thở cổ đại người xưa, duy chỉ có điểm không đồng nhất là mỗi một phòng đều mang một tên riêng.
“Mẹ tương đối thích chỗ này, rất an tĩnh, hương vị cũng không tồi, không biết là con có thích hay không.”
“Hán Dật Hiên quả là một nơi độc đáo, người làm chủ trà đạo quán này hẳn rất dụng tâm, con thật sự rất muốn gặp người dụng tâm ấy.” Nghe nói thế, Đặng Cầm nhìn Bạch Hiểu Nguyệt, cười cười mà không nói.
Người phục vụ dẫn Bạch Hiểu Nguyệt và Đặng Cầm lên tới lầu ba, ở một gian phòng bằng trúc thì ngừng lại.
“Mời hai vị!” Đặng Cầm mang Bạch Hiểu Nguyệt đi vào, vừa mới đẩy cửa ra, đã ngửi thấy được hương thở thanh nhã, làm cả người thoải mái. Vén mành lên, Bạch Hiểu Nguyệt nhìn người ngồi trong phòng không khỏi cả kinh.
Chỉ thấy một người phụ nữ cao nhã ngồi ở ghế thái sư, mái tóc đen búi lên thành một búi, cây trâm vắt ngang qua một quả trân châu. Trên người là một bộ sườn xám trắng được theo bằng những cây trúc nhìn rất sinh động giống như là trúc thật, trên người man mản toát lên sự trẻ trung khó mà đoán được tuổi.