Chương
Bạch Hiểu Nguyệt hiện tại đang ở nhà tự tại, ăn uống vô cùng thoải mái. Có điều chỉ nghĩ đến ba ngày nữa cô phải tham dự một cuộc họp báo để làm rõ sự tình. Có trời mới biết cô ghét phải tham dự cái cuộc họp báo này cỡ nào, đặc biệt là phải đối mặt với phóng viên.
Nhớ tới ngày đó bộ dáng chật vật của mình trước bọn họ là cô lại muốn chui đầu xuống đất.
“Ý tứ của mẹ đã rõ, chuyện này nhất định là em phải ra mặt, bằng không những người đó sẽ không buông tha em. Ngoan đi, hôm đó có anh ở bên cạnh, em không cần phải lo lắng thái quá, có gì anh sẽ giúp đỡ em.”
Bạch Hiểu Nguyệt đành bất đắc dĩ gật đầu đồng ý, không còn cách nào khác, chính cô mà không đi giải quyết cái hậu họa này cho tốt thì cái thanh danh của Vân gia không khéo bị cô làm hỏng mất. Tất cả đều là tại cái cô Chu Nhã Tĩnh kia.
“Thiên Lâm, Chu Nhã Tĩnh sao rồi? Cô ta đang ở bệnh viện, bác sĩ nói thế nào?”
“Khoa chỉnh hình hẹn anh ngày mai qua xem tình hình, rồi thông báo tình hình của cô ấy cho anh biết, có cả Cố Thần sẽ đi nữa, em có muốn đi cùng anh không?”
Bạch Hiểu Nguyệt lắc đầu, cô mà đi bệnh viện khẳng định là sẽ có thêm một trận náo loạn, cô mới không cần.
“Em không đi, hai người đi đi, vừa hay em có thể kêu Giai Giai đi dạo phố với em, tới lúc đó anh đến đón em là được rồi, chúng ta lại cùng nhau đi ăn lẩu, thế nào? Em sẽ giúp anh chọn loại ít cay nhất.”
“Tuân mệnh nữ vương đại nhân.” Vân Thiên Lâm nói, sờ sờ đầu Bạch Hiểu Nguyệt.
Vừa lúc Bạch Hiểu Nguyệt không đi vậy thì anh sẽ lợi dụng cơ hội này đem mọi chuyện nói cho rõ ràng.
Tại phòng bệnh Vip, Chu Nhã Tĩnh biết được ngày mai Vân Thiên Lâm sẽ đến bệnh viện thăm cô, không phải nói cô có bao nhiêu vui mừng khôn xiết. Chu Nhã Tĩnh nhìn lại bản thân mình, trên người là đồng phục bệnh nhân, cảm thấy quá khó coi rồi.
Nhưng cô hiện đang là bệnh nhân, không thể mặc đồ khác được, có khi anh nhìn thấy bộ dạng cô tiều tụy thế này sẽ lại càng thêm đau lòng.
Nghĩ như thế nhưng Chu Nhã Tĩnh vẫn cầm gương lên soi, thấy bộ dáng mình không quá khó coi, lúc này mới nằm xuống.
Ngày mai… Đột nhiên Chu Nhã Tĩnh rất hy vọng ngày mai đến nhanh hơn một chút, như vậy cô có thể thấy Vân Thiên Lâm rồi. Đã một tuần trôi qua rồi, rốt cục thì anh cũng chịu gặp cô.
Hôm nay cô đã nhìn thấy tin tức trên ti vi, anh tuyên bố với giới truyền thông là sẽ mở một cuộc họp báo phân giải các tin tức trên báo những ngày qua. Thông mình như cô sớm đã đoán biết được Vân Thiên Lâm đến tìm cô vì cái gì rồi.
Hẳn là anh đang hy vọng cô có thể ra mặt, ở trước mặt đám phóng viên nói rõ ràng với bọn họ về mối quan hệ giữa cô với anh, mục đích là để cho bọn họ viết lại các thông tin đích thực.
Dù sao đi nữa Vân Thiên Lâm vẫn còn quan tâm đến lợi ích của tập đoàn RV, tập đoàn cũng không phải chỉ có của một mình anh. Cô phải lợi dụng điểm đó, để cùng anh nói chuyện, trao đổi điều kiện.
Yêu cẩu của cô cũng không phải quá phận gì, cô chỉ hy vọng có thể được ở bên người Vân Thiên Lâm, không cần bắt cô phải rời xa anh. Tương lai còn dài, một thời gian trôi qua, nhất định Vân Thiên Lâm sẽ không còn hứng thú với người phụ nữ kia, lại một lần nữa quay trở lại với cô.
Mà hiện tại điều cô cần phải làm đó là làm cho Vân Thiên Lâm đồng ý để cô lại bên cạnh. Chỉ có như vậy cô mới có cơ hội.
Chỉ là Chu Nhã Tĩnh thế nào lại quên mất Vân Thiên Lâm là người đàn ông thế nào. Vân Thiên Lâm là một người có lòng kiêu ngạo rất cao, nếu để cho một người phụ nữ ra trao đổi điều kiện với anh để đạt được lợi ích vậy thì anh không còn là Vân Thiên Lâm nữa. Anh sẽ không để một người phụ nữ bên ngoài ảnh hưởng đến quyết định của anh.
Hơn nữa, Vân Thiên Lâm chán ghét nhất chính là người ra trao đổi điều kiện với anh, như vậy chẳng khác nào là uy hiếp anh.