Chương
Buổi tối hôm nay, Chu Nhã Tĩnh vẫn là mấy ngủ, ở trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được. Nhìn chân trái của mình đến giờ vẫn còn chưa đi được, cô lại cảm thấy có chút may mắn, bởi vì có nó cô có thể thuận lợi ra điều kiện hơn, thành bại thế nào liền phải trông chờ vào ngày mai.
Vân Thiên Lâm đã được hẹn với bác sĩ là buổi sáng giờ, hôm nay là thứ bảy Trần Giai Giai được Cố Thần đặc biệt cho nghỉ một ngày, mà cô lại lập tức nhận được điện thoại của Bạch Hiểu Nguyệt, hai người nhanh chóng hẹn gặp nhau đi dạo phố.
Vân Thiên Lâm đi trước, cùng với Cố Thần đi đến bệnh viện.
“Anh đi trước, đến giữa trưa, em gọi điện thoại cho anh.” Bạch Hiểu Nguyệt một bên uống chút trà hoa khô một bên gật đầu, hướng Vân Thiên Lâm vẫy vẫy tay. Nhìn bộ dạng đáng yêu của cô, Vân Thiên Lâm trở nên mềm mại ấm áp.
Kể từ khi Bạch Hiểu Nguyệt bước chân vào ngôi biệt thự của anh, chậm rãi từ từ bước vào cuộc sống của anh. So sánh mà nói anh rất thích cuộc sống hiện tại, có cô bên cạnh ngôi biệt thự này mới đúng nghĩa là nơi để trở về.
“Anh lái xe cẩn thận.” Bạch Hiểu Nguyệt vừa ăn bữa sáng vừa dặn dò anh, trong miệng vẫn còn thức ăn trông rất giống một đứa trẻ, Vân Thiên Lâm cười cười đi ra ngoài.
Mẹ Ngô tận mắt nhìn thấy Vân Thiên Lâm đã thay đổi đi không ít, trong lòng bà rất vui mừng. Ngay từ nhỏ, Vân thiếu rất ít cười, nhưng sau khi thiếu phu nhân vào nhà thì Vân thiếu thường xuyên liên tục cười nhàn nhạt, nếu như bọn họ có thêm một đứa trẻ nữa thì quá hoàn mỹ rồi.
Vân Thiên Lâm không nghĩ nhiều như vậy, anh chỉ biết là đối với cuộc sống hiện tại anh rất hài lòng.
Vân Thiên Lâm trực tiếp lái xe đến bệnh viện khoa chỉnh hình, bác sĩ đã chờ ngay trong văn phòng.
“Nếu không phải là mình uống say thì sẽ không có mấy chuyện phía sau xảy ra.” Cố Thần đối với mấy chuyện này cảm thấy rất tự trách bản thân mình, phiền toái đến gần đây đều là do anh mang đến cho Vân Thiên Lâm.
“Chuyện xảy ra không ai muốn ai hết, chỉ cần cậu được bình an là tốt rồi.”
Hai người tới văn phòng bác sĩ đã hẹn sẵn, nói chuyện hơn nửa giờ mới có kết quả cuối cùng. Vân Thiên Lâm cũng không quá bất ngờ, anh đã lường trước được cái kết quả này.”
Xương bị dập nát, khả năng được múa ba lê trở lại là điều không thể.
“Chỉ cần dựa theo liệu trình của tôi cùng với kiên trì luyện tập, Chu tiểu thư sẽ nhanh chóng trở lại bình thường giống với bao người khác. Chỉ là liệu trình này tùy theo mỗi người mà thời gian khác nhau. Mấu chốt của vấn đề là phải xem tâm thái của bệnh nhân như thế nào mà khôi phục nhanh chóng. Buổi chiều tôi có việc phải đi Ý, bên này tôi đã sắp xếp bác sĩ cho Chu tiểu thư, có chuyện gì có thể liên lạc với tôi qua điện thoại.”
“Được, cảm ơn người, bác sĩ Tiếu.”
“Vân thiếu không cần phải khách khí như vậy, ta đây là một bác sĩ là chuyện nên làm thôi.” Hai người từ văn phòng trở ra, tiễn bác sĩ Tiếu rời đi, lúc này mới bước tới phòng bệnh.
“Kế tiếp cậu tính làm thế nào? Không phải là cậu tính chăm sóc cô ấy đến khi bình phục luôn đấy chứ.”
Lời này làm cho mày Vân Thiên Lâm nhăn lại, tất nhiên điều đó là không thể rồi, anh hôm nay tới đây chính là nói chuyện cho rõ ràng với vnt, chuyện gần đây phát sinh với Bạch Hiểu Nguyệt, anh không hy vọng nó sẽ xảy ra lần thứ hai.
“Tất nhiên là không rồi.” Nghe được Vân Thiên Lâm trả lời, lúc này Cố Thần mới nhẹ nhàng thở hắt ra.
Bất quá Chu Nhã Tĩnh ở trong trạng thái bây giờ, lại còn không có ai thân quen ở một mình trong bệnh viện sẽ lấy cái cớ gây khó dễ cho Vân Thiên Lâm. Anh nhớ rất rõ, Chu Nhã Tĩnh là người ghét nhất ở một mình trong bệnh viện, Chu Nhã Tĩnh sẽ tìm cách nào đó bắt ép Vân Thiên Lâm.
Nhưng mà Cố Thần tin tưởng Vân Thiên Lâm sẽ có sự lựa chọn xác đáng nhất, chuyện này anh không cần phải lo lắng nữa. Điều mà Cố Thần lo nhất hiện tại đó chính là Vân Thiên Lâm không còn ở bên cạnh Chu Nhã Tĩnh nữa, cô ta có còn dọa Vân Thiên Lâm tự tử nữa không, những sự việc trên báo nói nhất định là có liên quan đến Chu Nhã Tĩnh, anh mới thấy được Chu Nhã Tĩnh không đơn giản như anh nghĩ.