Chương
Chu Nhã Tĩnh thấy Vân Thiên Lâm không nói gì, cô cho rằng Vân Thiên Lâm bị lời nói của mình làm cho tác động, nội tâm ít nhiều cũng có chút xao động. Chỉ cần như vậy là đủ rồi, còn hơn là cô làm nhiều như vậy mà anh không có cảm giác gì.
“A Thần…Em..em có thể nói chuyện riêng với Vân Thiên Lâm được không?” Có thêm người khác ở đây, Chu Nhã Tĩnh cảm thấy có chút mất mặt. Ngay từ lúc bàn đầu, Cố Thần đã không thích cô, cô vẫn là tự mình hành động thì hơn, bỏ ngoài tai những điều khuyên lơn của Cố Thần.
Cố Thần cũng cảm thấy mình đứng đây là thừa thãi, đang muốn đứng dậy lảng tránh đi chỗ khác thì ai biết được một câu của Vân Thiên Lâm làm cho Chu Nhã Tĩnh nhất thời không còn lời nào để nói nữa.
“Không cần đâu, A Thần cũng xem như là người một nhà, tất cả mọi chuyện không cần phải giấu diếm, cho nên A Thần có thể ngồi đây nghe cũng được.”
Cái gì mà gọi là mọi chuyện không cần phải giấu diếm, chẳng lẽ đối với Vân Thiên Lâm mà nói thì những hồi ức đã qua đều có thể cùng người anh em của mình thảo luận uống trà đàm đạo?
Sao anh lại có thể đối xử nhẫn tâm như vậy với cô, chẳng lẽ anh đã quên mất hồi ức tốt đẹp của bọn họ, thời điểm bọn họ bên nhau có bao nhiêu là đẹp đẽ.
Kỳ thật đoạn thời gian đó đối với Chu Nhã Tĩnh mà nói thì đó là một ký ức đẹp, nhưng đối với Vân Thiên Lâm mà nói Chu Nhã Tĩnh chỉ là một sự tồn tại theo thói quen, không phải là thiếu Chu Nhã Tĩnh thì Vân Thiên Lâm anh không sống được.
Chu Nhã Tĩnh hít sâu một hơi, nếu như anh không để ý thì cô còn để ý cái gì chứ.
“Ha ha! Hôm nay…”
“Hôm nay anh tới là có chuyện muốn nói với em.” Vân Thiên Lâm mở miệng, Chu Nhã Tĩnh làm bộ như không biết, nhưng trong lòng sớm đã đoán được là chuyện gì. Cô chắc chắn là anh muốn tới cầu giúp cô ra mặt thay Bạch Hiểu Nguyệt làm sáng tỏ vụ việc, không để cho giới truyền thông viết loạn lên nữa.
Vân Thiên Lâm nổi tiếng là thủ đoạn cường thế, nhưng đối với mặt lực lượng truyền thông anh vẫn là không có biện pháp giải quyết triệt để, anh không có đủ năng lực để che kín miệng người. Chỉ cần tin tức lan rộng ra, rất nhiều người sẽ biết đến chuyện của Bạch Hiểu Nguyệt, tự nhiên hình tượng của Bạch Hiểu Nguyệt trong xã hội sẽ dần dần bị người đời phỉ nhổ.
Nếu thật sự Vân Thiên Lâm để ý đến Bạch Hiểu Nguyệt, anh liền sẽ tới tìm cô để xử lý tốt chuyện này. Cô đã hy vọng Vân Thiên Lâm đến tìm cô, như vậy thì cô mới có thể cùng anh nói chuyện nhưng có lúc cô lại không hy vọng anh đến tìm cô là vì Bạch Hiểu Nguyệt.
Vân Thiên Lâm chính là loại đàn ông nào, anh có thể cúi đầu trước một người phụ nữ sao, chuyện đó không đời nào xảy ra. Nhưng nếu như anh thật sự tìm cô chính vì Bạch Hiểu Nguyệt, chứng tỏ Bạch Hiểu Nguyệt trong lòng anh có một vị trí vô cùng đặc biệt.
Anh thế mà lại vì một người phụ nữ mà cúi đầu trước cô, chỉ cần nghĩ đến đây, cả người Chu Nhã Tĩnh run bần bật. Dựa vào cái gì mà người phụ nữ đó được Vân Thiên Lâm ưu ái, cô trả giá nhiều như thế, đáng lí ra hết thảy đều phải thuộc về cô.
“Sao? Anh muốn gặp em nói chuyện gì? Có phải là bệnh tình của em đã có chuyển biến tốt đẹp gì không..hay là không thể cứu được. Không sao, em có thể chịu được, các anh cứ nói thật cho em biết, em đã chuẩn bị tinh thần rồi.” Chu Nhã Tĩnh ra vẻ bộ dáng mình không biết gì, chờ Vân Thiên Lâm mở miệng, hiện tại cô đã không còn quan tâm đến chân mình như thế nào nữa rồi, làm cho anh động tâm mới là chuyện quan trọng nhất.
“Ừ, mới vừa rồi anh với Thiên Lâm từ trong văn phòng của bác sĩ Tiếu đi ra, ông ấy cẩn thận cân nhắc tình trạng của em, nói là hiện tại chân của em đang trong thời kỳ khôi phục, thêm một tháng nữa là có thể bắt đầu liệu trình hồi phục, chỉ là liệu trình này rất vất vả, em phải chuẩn bị tâm lý trước. Một điều nữa em phải phối hợp với bác sĩ trị liệu cho tốt thì chân của em mới có thể khôi phục lại như cũ.”
Chu Nhã Tĩnh nhìn Cố Thần, trên mặt không hề có một chút nào vui mừng khi được anh thông báo về bệnh trạng của mình, cô tự giễu cười cười, nhìn chân của chính mình trầm mặc nửa ngày.