Chương
“Vân thiếu, Cố thiếu.” Hộ lý được mời đến chăm sóc cho Chu Nhã Tĩnh, thấy Vân Thiên Lâm với Cố Thần đến chạy nhanh ra chào hỏi, Chu Nhã Tĩnh vừa nghe thấy Vân Thiên Lâm tới, mau chóng buông đồ ăn trong tay ra, hướng ra phía ngoài cửa nhìn, cô từ sáng đến giờ vẫn không chịu ăn sáng là bởi vì biết anh sẽ đến.
Cô chỉ hy vọng Vân Thiên Lâm có thể cùng cô ăn sáng với nhau mà thôi.
“Anh tới rồi.” Giọng nói mềm mại như thế làm cho lộ lý có chút không tin được đây chính là Chu Nhã Tĩnh thường ngày, hộ lý sửng sốt cả nửa ngày mới ý thức được ánh mắt ra hiệu của Chu Nhã Tĩnh, lúc này mới ý thức được nhanh chóng đi ra ngoài.
Nguyên một buổi sáng này, Chu Nhã Tĩnh vẫn luôn ngồi chờ trên giường bệnh, chút chút lại nhìn ra bên ngoài xem thử Cố thiếu đến chưa, khi thì soi gương cả nửa ngày chính là để mình không quá khó coi trước mặt Vân Thiên Lâm.
Hộ lý trong lòng chửi thầm, xem bộ dáng của Chu Nhã Tĩnh so với vợ của Vân thiếu thì đúng là hoàn toàn khác nhau, tám phần là bị Vân thiếu không thèm, cho nên hiện tại mới dây dưa ăn vạ không buông.
Hiện tại cô ta không khác gì người tàn tật, không lo nhanh chóng chăm sóc tốt cơ thể mình mà cứ tâm kế, thật không biết cô ta đang đắc ý điều gì, cho rằng chính mình là ngọc nữ sao?
Cô đã gặp qua vợ của Vân thiếu rồi, người hiền hòa lại xinh đẹp, thuần nhã có như phải hai mặt như Chu tiểu thư, ngoài mặt thì đẹp bên trong lại thối nát. Cô ta muốn câu dẫn Vân thiếu sao không xem bản thân lại mình, ai mà thèm một người què cơ chứ.
Hộ lý chỉ dám mắng chửi trong lòng nào dám phát ra tiếng nói trước mặt Chu Nhã Tĩnh. Xem tình hình của bọn họ thì là đang có chuyện quan trọng muốn nói, hộ lý thức thời rời đi còn không quên đóng cửa kỹ lại.
Vân Thiên Lâm cùng với Cố Thần tùy ý ngồi xuống, không sốt ruột mà nói ngay vào vấn đề, Chu Nhã Tĩnh nhìn Vân Thiên Lâm, đôi mắt ánh lên tia hy vọng vào Vân Thiên Lâm.
“Thiên Lâm, anh đã ăn gì chưa? Có muốn cùng em ăn một chút gì không?”
Cô đã cố ý bảo hộ lý mua năm phần trứng chiên, cô còn nhớ rất rõ Thiên Lâm thích ăn nhất là trứng chiên.
Sau đó một giây tiếp theo, Vân Thiên Lâm nói một câu đánh tan ảo tương trong lòng Chu Nhã Tĩnh, trong nháy mắt thế giới Chu Nhã Tĩnh sụp đổ.
“Không cần đâu, trước khi tới đây, anh đã cùng với vợ anh ăn qua rồi. Anh ăn rất nhiều nên bây giờ không có cảm giác muốn ăn nữa.”
Nhìn giống như là lời nói chuyện bình thường, giống như là lời nói thoáng qua nhưng mà đối với Chu Nhã Tĩnh thì đúng là một sự tàn nhẫn.
Vì sao, anh một hai cứ mở miệng ra là nhắc tới người phụ nữ đó. Bữa sáng ngon miệng trước mặt cô bây giờ chẳng có mùi vị gì nữa cả, cô ăn mà không biết là mình đang ăn.
Chu Nhã Tĩnh không muốn chính mình bị thiệt thòi, cô nhất mực tin tưởng Vân Thiên Lâm hiện tại chẳng qua là bị Bạch Hiểu Nguyệt mê hoặc, còn yêu thật lòng chính là với cô, chỉ là vấn đề về thời gian mà thôi.
Cô mới chính là người phù hợp nhất với Vân Thiên Lâm, và cũng chỉ có cô mới hiểu hết đươc con người anh, không có bất kỳ người phụ nữ xứng với anh bằng cô.
“Thiên Lâm, anh nhất định phải đối với em tàn nhẫn như vậy sao? Chẳng lẽ anh ăn sáng chung với em một bữa cũng không được, cái yêu cầu này của em bây giờ nó lại xa vời đến thế! Em biết anh đã không còn thuộc về em, em cũng không dám hy vọng chúng ta có thể trở lại giống như trước đây. Hiện tại em bị thành ra như thế này còn có thể làm gì được, em chỉ mong anh đừng đối với em quá tàn nhẫn.”
Chu Nhã Tĩnh nói, giọng nói đã có phần run rẩy, nhưng mà Vân Thiên Lâm thờ ơ không màng. Có một thời điểm, nếu như anh đồng tình với thương hại thì chỉ thêm phiền toái về sau mà thôi, giống như bây giờ vậy.
Anh không cảm thấy chính mình có làm cái gì đó tàn nhẫn, lời nói vừa rồi chỉ là theo bản năng của một người chồng mà thôi, anh chỉ trần thuật lại những gì đã diễn ra. Nếu như Chu Nhã Tĩnh xem đây là tàn nhẫn đối với cô thì anh không có gì để nói.