Chương
Vinh Thăng tham gia vào cái dự án này nhưng đáng tiếc là năng lực không đủ cho nên để trượt mất cơ hội, bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn Vân gia cướp lấy cái hợp đồng béo bở ngay trước mắt.
Vân Thiên Lâm nói ra lời cảnh cáo này, làm cho Ôn Nhã Chi không còn lời nào để nói, đích thực là thực lực hiện tại của Trình gia không thể so bì với Vân gia được.
Vân Thiên Lâm chuyển ánh mắt sang Tần Lệ, rồi đảo qua trên người Bạch Vân Khê. Bạch Vân Khê nhịn không được cả người run lên, người đàn ông này quá đáng sợ rồi.
“Quản con gái của mình cho tốt, đừng để con gái của mình chạy đi đằng này nói lung tung một ít, chạy tới đằng khác bịa đặt một ít. Coi chừng có ngày cái miệng hại cái thân.” Vân Thiên Lâm ở trước mặt nói lời đe dọa, Tần Lệ không dám hé rằng, bao nhiêu khí thế đều bay mất.
Vân gia to lớn như vậy, so với Bạch gia chỉ là hạng tép riu, không đủ để cho Vân Thiên Lâm coi trọng vào mắt, bà vất vả lắm mới có được cổ phần trong này, nếu Bạch Hiểu Nguyệt nổi điên lên kêu Vân Thiên Lâm thâu tóm lại Bạch gia thì bao nhiêu gia sản tích cóp được đều sẽ bay đi mất, đến lúc đó bà biết tìm ai để đòi lại bây giờ.
Bạch Vân Khê không nghĩ lại tiếp tục cái tình huống này, cô kéo kéo góc áo Tần Lệ, giả bộ có chút mệt mỏi, vừa hay Ôn Nhã Chi hiểu ý lấy cớ đó nhanh chóng mang hai Bạch Vân Khê rời khỏi cửa hàng.
Mới vừa rồi tâm tình rất tốt đã bị ba người bọn họ phá hỏng. Vân Thiên Lâm nhìn ba bóng dáng biến mất khỏi cửa hàng. Đột nhiên anh cảm thấy có chút lo lắng cho Bạch Hiểu Nguyệt phía sau, cô sẽ không vì chuyện vừa rồi mà u sầu đấy chứ.
Khi xoay đầu lại, Vân Thiên Lâm liền nhìn thấy Bạch Hiểu Nguyệt đang nhìn anh không chớp mắt, trong ánh mắt tràn đầy vẻ say mê.
Thú thật là Bạch Hiểu Nguyệt đang u mê vẻ đẹp trai, bộ dạng thần khí của Vân Thiên Lâm. Cô biết bộ quần áo này rất hợp với anh mà.
Đổi phong cách một cái cả người đều toát lên ý vị mới mẻ, nhưng mà cái khí phách cường thế vẫn không giảm một chút nào.
Kiếp trước có phải là cô làm rất nhiều chuyện tốt hay không mà bây giờ cô lại gặp được một người đàn ông đối xử với cô vô cùng tốt.
“Tỉnh chưa?” Nhìn bộ dạng ngây ngốc của Bạch Hiểu Nguyệt, Vân Thiên Lâm có chút hưởng thụ nhưng mà nhìn thời gian cũng khá trễ rồi, bọn họ nên đi ăn cái gì đó.
“Ha ha! Anh đẹp trai đến nỗi em không muốn người khác nhìn thất bộ dạng này của anh.” Lời ngốc nghếch nghe có phần sến súa này làm cho Vân Thiên Lâm rất hài lòng.
Lần sau anh phải thử nhiều loại quần áo khác nhau thật nhiều để cô không có thời gian đi tơ tưởng đến người đàn ông khác.
“Hay là chúng ta đừng về nhà ăn, chúng ta đi ăn một chút đồ ăn vặt bên ngoài nhé?” Bạch Hiểu Nguyệt cứ nghĩ anh chỉ dẫn cô ăn kem thôi, còn lại bữa tối vẫn phải về nhà ăn.
Cơm của mẹ Ngô nấu khỏi phải nói, mỹ vị nhân gian, món nào cũng có, món nào cũng ngon, nhưng mà so với đồ ăn vặt thì cô vẫn thích hơn nhiều, trước kia Vân Thiên Lâm cũng chưa bao giờ ăn qua loại thức ăn này. Nhân cơ hội anh mặc loại đồ này, nếu như anh đi trên đường khẳng định so với sinh viên anh chẳng khác là mấy, bọn họ là hai người vẫn còn chưa tốt nghiệp.
“Đương nhiên là chiều theo ý em rồi. Cất công ra đi, không mang em đi ăn chút gì đó thì thật lãng phí anh bỏ thời gian ra đi với em. Đi thôi, em muốn ăn gì cũng được.”
Lâu rồi Bạch Hiểu Nguyệt không có đi ăn đêm, cả người cô đều toát lên ý vị sung sướng, loại tình cảm chiều chuộng này rất giống một cặp đôi yêu nhau của tuổi trẻ sinh viên, làm cho Bạch Hiểu Nguyệt vô cùng thích thú.
Nhìn bóng dáng Bạch Hiểu Nguyệt vui vẻ, Vân Thiên Lâm cảm thấy bản thân mình cũng vui lây, cô vui thì anh cũng cảm thấy vui.
Không thể không nói Bạch Hiểu Nguyệt có thể ăn hết tất cả các thức ăn của mọi hàng quán, từ đầu đường cho đến cuối đường, trong tay vẫn còn cầm đủ loại các thứ thức ăn, chờ đến khi trở về cũng đã giờ hơn rồi.