Chương
Bạch Hiểu Nguyệt thỏa mãn dựa trên ghế sô pha, lười biếng không muốn động đậy tay chân, mặc kệ Vân Thiên Lâm có kêu như thế nào thì cô cũng không có phản ứng, cô chơi xấu không chịu đứng lên.
Vân Thiên Lâm bất đắc dĩ trực tiếp khiêng cô trên vai đi lên lầu. Anh chính là nhớ rất rõ, buổi tối ngày hôm nay điều kiện trao đổi để anh hộ tống ra bên ngoài thì cô phải đền đáp anh xứng đáng. Lúc này cô nên trả công anh mới phải.
Bạch Hiểu Nguyệt cho rằng chính mình có thể giả chết trên ghế sô pha là không có việc gì nữa, nhưng Vân Thiên Lâm là ai cơ chứ, một khi đã hứa Vân Thiên Lâm nhất định sẽ không buông tha cô suốt đêm nay.
“Nguyệt Nguyệt, là em nói tối nay anh có thể làm gì cũng được. Nói lời phải giữ lấy lời.” Bạch Hiểu Nguyệt có chút hối hận, tại sao lúc ấy vì miếng ăn mà cô cái gì cũng đáp ứng, cô đúng là con heo ngu ngốc mà. Nếu như thời gian quay trở lại… “Thời gian có quay trở lại thì em vẫn sẽ đồng ý thôi. Ngoan…”
Hình như là như vậy, Bạch Hiểu Nguyệt tưởng mình có thể biện minh đôi chút thì lại bị anh ngăn chặn miệng lại
Bạch Hiểu Nguyệt thề về sau cô sẽ tuyệt đối không vì thức ăn mà bán đi thân mình nữa. Cô vì ăn quá nhiều mà không tiêu hóa nổi, lại còn bị người nào đó giễu cợt thể lực yếu ớt, không đủ làm anh thỏa mãn.
“Bạch Hiểu Nguyệt này thề một ngày nào đó sẽ làm chủ tình thế.” Bạch Hiểu Nguyệt lòng đầy căm phẫn mà buột miệng thề thốt, cô phải chăm chỉ rèn luyện thể dục thể thao buổi sáng để lấy lại mặt mũi với Vân Thiên Lâm. Nhưng mà mỗi khi sáng đến, Bạch Hiểu Nguyệt thân thể rã rời, không còn hơi sức đâu mà dậy sớm, thế là đã quên mất lời thề.
Tập thể dục buổi sáng gì chứ, ngay cả ngủ cũng không đủ thì làm sao có tinh thần tập, không phải nói là có một ngày sẽ làm chủ Vân Thiên Lâm sao? Tương lai còn dài, đừng nóng vội, hôm nay không được thì sẽ là ngày mai.
Có một điều cô vô cùng thắc mắc, rõ ràng là Vân Thiên Lâm vất vả hơn cô, tại sao tinh thần của anh đến sáng lại tốt đến vậy, cái này rõ ràng là không có khoa học.
Ngủ đến giữa trưa ngày hôm sau mới thức dậy, Bạch Hiểu Nguyệt lúc này mới nhớ tới, Thiên Lâm đã nói với cô ngày mai sẽ đi ra ngoài chơi. Lăng Phong còn dẫn theo Tô Na, Cố Thần thì mang theo Giai Giai, Bạch Hiểu Nguyệt nghĩ nghĩ thấy có chút lâng lâng.
Lúc Bạch Hiểu Nguyệt rời khỏi công ty cũng chưa gặp qua Tô Na, cô ấy xin nghỉ vài ngày. Bạch Hiểu Nguyệt có chút không yên tâm, liền gọi điện thoại qua, ai biết được là điện thoại lại tắt máy.
Bạch Hiểu Nguyệt một mình ở nhà nhám chán, chừng nào cô mới hết cuộc sống của một con sâu gạo này đây.
Bạch Hiểu Nguyệt nào có biết, giờ phút này Tô Na mới từ trên giường bước xuống, trên mu bàn tay còn dấu vết xanh xanh tím tím.
Một thân ảnh mảnh khảnh tiều tụy đứng ở cửa sổ nhìn xuống dưới, tóc Tô Na rối tung, biểu cảm lạnh lùng nhìn xuống bể bơi biệt thự, cảm giác chính mình trở thành cái xác không hồn.
Nếu không phải là cô lo lắng cho ngày mai phải nhìn thấy Bạch Hiểu Nguyệt, thì cô bây giờ cô không thiết ăn uống gì cả.
Người đàn ông kia, rốt cục là anh muốn như thế nào. Rõ ràng chỉ là mối quan hệ dựa trên hợp đồng, cô cũng đã làm tốt bổn phận của mình, an phận ở bên cạnh anh, cái gì cũng đều chưa làm.
Nhưng tại sao ngày đó tại buổi tiệc, chính anh tự chủ động mang cô đi theo, lại chính anh trơ mắt, thờ ơ nhìn cô bị người ta sỉ nhục.
Tô Na thê lãnh cười một tiếng, chính mình thật khờ, biết rõ người đàn ông kia từ trước đến nay không thiếu phụ nữ, anh cũng đã nói qua anh là người không tâm không phổi, anh lại càng không biết cái gì gọi là yêu.
Cô thật đúng là một người hạ tiện, có sở thích bị ngược đãi sao? Chỉ là một chút món quà nhỏ lại ngẫu nhiên làm cho cô động tâm.