Chương
Bạch Hiểu Nguyệt cũng không biết chính mình bị làm sao, chính cô là người bảo anh đi thăm Chu Nhã Tĩnh, nhưng nhìn thấy anh rời đi là trong lòng cô lại như mất thứ gì đó.
Bạch Hiểu Nguyệt hồi phục lại tinh thần, cô xem thường bản thân mình một phen. Rõ ràng là rất để ý, nhưng lại làm như bộ dạng không sao, không có gì. Trong lòng cô sao lại hẹp hòi đến vậy, anh chỉ đi một chút thôi mà.
Bạch Hiểu Nguyệt xốc lại tinh thần, cô nghĩ đến bệnh viện chi bằng cô tự mình đi kiểm tra trước, sẽ không đợi Vân Thiên Lâm. Đến lúc đó anh tới thì cô sẽ giải thích sau.
Vân Thiên Lâm đi tới nơi thì Chu Nhã Tĩnh đã bất tỉnh hôn mê, di động rớt trên sàn nhà.
“Nhã Tĩnh, Nhã Tĩnh!” Vân Thiên Lâm kêu hai tiếng, nhưng Chu Nhã Tĩnh vẫn như cũ, không có phản ứng, Vân Thiên Lâm sờ trán Chu Nhã Tĩnh liền hoảng hốt, người cô nóng đến dọa người.
Thời tiết bên ngoài cũng bình thường, không đến mức quá lạnh, thế nào lại phát sốt.
Vân Thiên Lâm không dám chậm trễ thêm nữa, lập tức ôm người lên nhanh chóng đưa Chu Nhã Tĩnh đến bệnh viện. Vân Thiên Lâm gấp gáp bảo bác sĩ nhanh tay chữa cho Chu Nhã Tĩnh. Bác sĩ vốn định nói với Vân Thiên Lâm vài câu, chỉ là nhìn gương mạt lạnh băng của Vân Thiên Lâm, lời nói định nói ra khỏi đầu môi liền nuốt xuống.
Chu Nhã Tĩnh chỉ cảm thấy cả người vô lực, chậm rãi mở to đôi mắt, nhìn bốn phía lạ lẫm, nửa ngày nhìn lên trần nhà cũng không biết mình đang ở đâu.
Cô nhớ rõ, chính mình gọi điện thoại cho Vân Thiên Lâm, lời nói còn chưa nói xong, thì cái gì cũng không nhớ nữa.
Chu Nhã Tĩnh nhìn mu bàn tay của mình là ống kiêm tiêm, trong phòng bệnh không có hình ảnh của Vân Thiên Lâm, Chu Nhã Tĩnh chua xót cười, trong ánh mắt là một trận thê lương.
Vẫn là nói, hiện tại bản thân cô sống hay chết, Vân Thiên Lâm đều sẽ không để ý. Cô té xỉu cũng chỉ là một người tùy tiện đem cô đến bệnh viện. Nhưng ngay sau đó, Vân Thiên Lâm từ bên ngoài đi vào, trong mắt Chu Nhã Tĩnh nghẹn ngào, rốt cục cũng không nén được hóa thành nước mắt rơi lệ, theo khóe mắt mà rơi xuống.
Cô còn tưởng rằng…Vân Thiên Lâm đã hoàn toàn bỏ mặc cô. Thì ra là anh đi lấy thuốc cho cô.
“Bác sĩ nói chờ em tỉnh lại, thì cho em uống thuốc này.” Vân Thiên Lâm không nói gì thêm, đem đồ ăn bày ra trước, rồi rót một chút nước ấm, và đặt thuốc lên bàn.
Nhìn Vân Thiên Lâm vì cô mà làm từng việc, Chu Nhã Tĩnh không thể tin được vào sự thật trước mắt mình, đây không phải là cô đang nằm mơ.
Nếu đúng là như vậy, cô tình nguyện mình bị bệnh suốt đời, để cho anh ở bên cạnh chăm sóc cô.
“Em cho rằng…Anh sẽ không tới.” Động tác trong tay Vân Thiên Lâm đột ngột dừng lại, đích thực là anh không muốn tới, nếu không phải là Bạch Hiểu Nguyệt kêu anh tới, hẳn bây giờ là A Nham ở đây.
Anh cũng không biết hiện tại cô đã đến bệnh viện chưa, đến bây giờ cũng chưa thấy gọi điện cho anh, đúng là vật nhỏ không có lương tâm.
“Được rồi, em như thế nào lại sinh bệnh rồi.” Chu Nhã Tĩnh cầm ly nước ấm trong tay, nhìn Vân Thiên Lâm đang phân chia thuốc cho cô, cả người đều thẫn thờ bị hơi ấm của Vân Thiên Lâm vây quanh, mãi vẫn không hồi thần lại được.
Chu Nhã Tĩnh không có giải thích vì sao mình lại đột nhiên sinh bệnh, cô chỉ si ngốc tham luyến sự quan tâm của anh, giờ khắc này Vân Thiên Lâm đối với cô rất tốt. Cô không ngừng tự nhắc nhở bản thân mình, là Vân Thiên Lâm vẫn còn để ý đến cô.
“Tôi đã gọi điện cho chị Lý, chị Lý nói là đã xử lý chuyện nhà xong, đang gấp gáp trên đường trở về.”
Chu Nhã Tĩnh vẫn còn đang chìm đắm trong bọt biển ảo tưởng thì nghe anh nói, tức khắc tỉnh táo lại, lẳng lặng nhìn Vân Thiên Lâm.
“Anh liền…Cứ như vậy mà đi sao? Có phải nếu như em không bị bệnh nghiêm trọng, thì có nghĩ đến anh cũng sẽ không đến? Có phải là anh đã tính toán sẽ thật sự hoàn toàn quên đi em.”