Chương
Chu Nhã Tĩnh không nói nên lời chính mình trong lòng có bao nhiêu khổ sở, người đàn ông này đến tột cùng có bao nhiêu là vô tình, chẳng lẽ quá khứ của bọn họ không đáng để anh đến thăm cô hay sao? Anh đã quên toàn bộ quá khứ tốt đẹp của chúng ta.
Bất quá chỉ rời đi có mấy năm, tại sao lại trở nên thế này.
“Uống thuốc.” Vân Thiên Lâm không trả lời Chu Nhã Tĩnh vấn đề này, anh nghĩ đây đã quá rõ ràng, không nhất thiết phải nói ra.
Anh không nghĩ là sẽ không đến thăm cô, cũng không tuyệt tình đến mức không gặp mặt cô. Bây giờ anh xem Chu Nhã Tĩnh là một người bạn không hơn không kém.
Cho dù có là ai đi chăng nữa, chỉ là bạn của anh, anh sẽ đều nhất mực lo lắng mà quan tâm. Đối với Chu Nhã Tĩnh mà nói, anh sợ Bạch Hiểu Nguyệt nghĩ nhiều nên mới phải A Nham tới, anh cũng khoongn hy vọng làm cho Chu Nhã Tĩnh thấy giữa bọn họ còn có cái gì đó có thể nối lại tình xưa.
Nhưng nha đầu kia rõ ràng không hiểu dụng tâm của anh, còn chính mình dâng anh lên cho người phụ nữ khác, tạo thành cục diện như bây giờ.
“Em biết, trong lòng anh, bây giờ chỉ có Bạch Hiểu Nguyệt. A…Ngẫm lại em thấy mình thật lố bịch. Nếu như trong lòng đã không có vị trí của em, vì sao còn muốn miễn cưỡng mình đến đây, vì cái gì còn quan tâm đến em. Anh muốn nhen nhúm hy vọng lên trong em sau đó nhẫn tâm làm em tuyệt vọng, anh như thế cũng thực sự tàn nhẫn rồi.”
Vân Thiên Lâm thấy hành động của mình cũng không có gì quá phận, gieo rắc hy vọng cho cô. Là anh với Cố Thần gây tai nạn cho cô, bọn họ phải là người chịu trách nhiệm. Hiện tại thì cô không thể đi đứng bình thường được, bọn họ chăm sóc cho cô cũng chẳng có gì là sai cả.
Nhưng sự quan tâm của anh dành cho Chu Nhã Tĩnh là của một người bạn, nhưng đối với Chu Nhã Tĩnh thì đó lại là tình cảm. Anh không muốn đem phiền toái vào người, lại càng không muốn vì anh mà nghĩ nhiều khổ sở, cho nên anh mới tận lực tránh xa.
Nhưng mà cố thế nào thì vẫn không tránh khỏi những trường hợp vạn nhất.
“Nếu như hành động của tôi có làm em hiểu lầm thì lần sau tôi sẽ kêu A Thần thay mặt.”
Nghe được lời như vậy, trong lòng Chu Nhã Tĩnh càng thêm khó chịu. Anh chính là như vậy, quyết đoán mà vô tình. Từ lúc bắt đầu cô đã biết, thế mà còn không khống chế được tâm mình mà tới gần người đàn ông này, để rồi bản thân thương tích đầy mình.
Cô bây giờ là đang trả giá cho quá khứ sai lầm của mình đây sao?
“Xem như là hôm nay em bị bệnh nặng, anh ở lại với em một chút không được sao? Coi như là em cầu xin anh đi!”
Chu Nhã Tĩnh không biết lời này nói ra có làm anh động lòng không?
Mỗi lần nhìn thấy Vân Thiên Lâm, Chu Nhã Tĩnh đều nói với chính mình, là xem anh như bạn bè mà đối xử nhưng thế nào vẫn là làm không được.
“Thiên Lâm, anh có còn xem em là bạn bè nữa không?” Chu Nhã Tĩnh nhìn lên trần nhà, hiện tại cô cái gì cũng không dám cầu mong xa xỉ. Cô chỉ mong anh thực sự xem cô là một người bạn, chỉ cần như thế, sau này cô nhất định sẽ còn có cơ hội.
“Em vẫn là một người bạn đối với anh.”
Chu Nhã Tĩnh mỉm cười hạnh phúc nhưng không khỏi nhói lòng, anh dứt khoát như vậy, một chút cũng không để lại cho cô.
“Được, là bạn bè, giống như thời điểm ban đầu chúng ta quen biết.” Chu Nhã Tĩnh cúi đầu cười cay đắng, hai hàng lệ đã úa ra.
“Uống thuốc đi!” Vân Thiên Lâm không nghĩ sẽ tiếp tục cái đề tài này, nhìn Chu Nhã Tĩnh uống thuốc xong, đỡ cô nằm xuống, lúc này anh mới đi ra hành lang gọi điện cho Bạch Hiểu Nguyệt.
Lúc này Bạch Hiểu Nguyệt ngồi một mình trong hoa viên, nhưng bản kết quả kiểm tra trong tay, trong đầu chỉ còn lại câu nói của bác sĩ.
Từ kết quả kiểm tra cho thấy, cô là người thuộc thể chất không được tốt, tuy rằng thể chất cô không thường thấy nhưng không phải là không có. Tình huống như bây giờ, tạm thời không thể mang thai được, mà nếu có mang thai thì cơ hội thụ thai rất thấp, mong cô điều trị thân thể trước rồi hãy nghĩ đến việc mang thai.