Chương
Đặng Cầm tự mình đưa Bạch Hiểu Nguyệt về đến nhà, lại dặn dò mẹ Ngô phải sắc thuốc thế nào. Thuốc Đông y là phải sắc cẩn thận, không được sơ sẩy, chỉ một chút bất trắc nhỏ xảy ra cũng đủ làm cho thuốc không có hiệu nghiệm. Mẹ Ngô ở một bên tỉ mỉ lắng nghe.
Bạch Hiểu Nguyệt ngồi ở sô pha nhìn hai người phụ nữ tủ tỉ về chuyện sắc thuốc của mình, cô bật cười.
Bây giờ cô chẳng khác nào là con gái ruột của Đặng Cầm cả, có thể lười biếng cũng được Đặng Cầm cũng cưng chiều cô.
“Tối nay Vân thiếu phải tham gia một bữa tiệc, sẽ về muộn một chút. Cơm chiều đã chuẩn bị tốt, phu nhân cùng với thiếu phu nhân có muốn ăn cơm bây giờ luôn không?”
“Ừ, chắc là Hiểu Nguyệt đã đói bụng rồi.” Bạch Hiểu Nguyệt bị Đặng Cầm lôi kéo ngồi xuống bàn. Đặng Cầm nhớ đến lời nói khi nãy của Bạch Hiểu Nguyệt, làm bà cảm thấy một trận đau lòng, mẹ của Hiểu Nguyệt ở dưới suối vàng biết được con gái của mình như thế hẳn sẽ đau lòng lắm.
“Hiểu Nguyệt, hiện tại thì cũng không có ai khác, mẹ muốn hỏi con một chút, trước kia con ở nhà Tần Lệ, có phải chịu nhiều ấm ức lắm đúng không?”
Bạch Hiểu Nguyệt bị Đặng Cầm đột nhiên hỏi như thế, cô nhìn sâu vào đôi mắt mẹ đang nghiêm túc nhìn cô.
“Mẹ, sao đột nhiên mẹ hỏi vậy?”
“Vừa rồi ở bên ngoài, mẹ không tiện hỏi con. Hiện tại chỉ còn lại mẹ với con, mẹ chỉ muốn biết có phải ở trong nhà thím, con chịu nhiều tủi nhục lắm, phải không?”
“Mẹ à, cũng không có gì. Không phải là bây giờ con rất tốt sao, mẹ nhìn xem, tay chân lành lặn. Quá khứ ấy mà, con không đã không để ý từ lâu rồi.”
Bạch Hiểu Nguyệt biết là mẹ đau lòng cho cô, bất kể một người mẹ nào biết được con gái mình bị người ta ức hiếp hẳn sẽ không dễ chịu gig. Với lại đã qua rồi, nhắc lại chỉ càng làm cho cô khó chịu mà mẹ nghe thấy tâm trạng cũng không vui lên được.
Đặng Cầm gắp một chút thức ăn bỏ vào trong chén của Bạch Hiểu Nguyệt, cũng phải đều đã qua rồi, không cần nhắc lại làm gì. Chỉ cần biết hiện tại đang hạnh phúc là đủ. Bà không biết trong quá khứ Tần Lệ đối xử với Bạch Hiểu Nguyệt thế nào, nhưng mà bà chắc chăn Tần Lệ sẽ không được yên ổn về sau.
Chẳng phải người ta nói có quả báo đó sau. Phía trước làm chuyện độc ác, về sau nhất định sẽ trả giá không ít. Bà sẽ chờ thời gian sẽ có câu trả lời.
Bạch Hiểu Nguyệt nhìn mẹ có vẻ không được vui, cô gắp một ít thức ăn cho mẹ nói: “Món này rất ngon, mẹ ăn đi, từ chiều đến giờ mẹ vất vả nhiều vì con rồi.”
Đặng Cầm nhìn Bạch Hiểu Nguyệt cười cười, đứa trẻ này còn biết đánh trống lảng.
“A, mẹ. Khi nào con rảnh, con sẽ hẹn mẹ trước để đi mua sắm, hoặc là đi tiêu tiền gì đó không? Cái thẻ hôm trước mẹ đưa cho, con chưa tiêu một lần nào.”
“Cái gì, con chưa tiêu sao? Vân Thiên Lâm không dạy con cách tiêu tiền à. Con đó, không cần phải tiết kiệm thay Vân Thiên Lâm đâu, nó làm ra nhiều tiền vậy không cho con thì cho ai. Hôm nào mẹ rảnh sẽ đi chung với con, mẹ sẽ chỉ con thế nào là tiêu tiền.”
Bạch Hiểu Nguyệt ăn vào một miếng cơm trong miệng, cười cười. Cả hai người đều vừa ăn vừa trò chuyện đến cuối buổi.
Buổi tối đã ăn xong, nhưng Vân Thiên Lâm vẫn chưa về. Bạch Hiểu Nguyệt muốn giữ mẹ ở lại trò chuyện tiếp, cô nói: “Mẹ à, hay là tối nay mẹ ở lại ngủ với con được không? Vân Thiên Lâm ấy, cho anh ấy ngủ một mình là được.”
Đặng Cầm buồn cười, nào có ai làm vợ như Bạch Hiểu Nguyệt, bảo chồng ngủ một mình. Thằng con này của bà còn sẽ không cằn nhằn với bà mới lạ. Bà liền cự tuyệt ngay tức khắc, nói là phải trở về nhà.
“Hiểu Nguyệt, mẹ phải về rồi, tuy nhà cũ rất im ắng nhưng ở đó có một thứ rất quan trọng, hơn nữa còn ông nội ở nhà nữa. Mẹ không về là không được. Mẹ sẽ không quấy rầy hai vợ chồng con, nhớ rõ là phải uống thuốc đều đặn, chăm sóc thân thể mình cho tốt.”
Bạch Hiểu Nguyệt cũng không làm khó mẹ. Nhưng mà mới vừa rồi từ trong mắt Đặng Cầm, cô thấy được có một nét u buồn gì đó, mẹ vừa mới nhắc đến nhà cũ. Bạch Hiểu Nguyệt hiểu ý mẹ, không có giữ mẹ ở lại nữa, chỉ là dặn dò Đặng Cầm trên đường về nhà cẩn thận một chút.