Chương
Sau khi người đã rời đi, Bạch Hiểu Nguyệt vào nhà, lúc này mới nhớ tới, chính mình còn chưa có uống thuốc, đó là một việc vô cùng quan trọng.
Những ngày kế tiếp sau đó, thời điểm mỗi buổi tối Vân Thiên Lâm ở trong thư phòng đều nghe được tiếng kêu rên của người nào đó truyền từ phòng khách đến.
Ban đầu, anh rất khẩn trương chạy nhanh nhanh xuống lầu xem thử chuyện gì, nhưng sau đó anh cũng thành thói quen. Là Bạch Hiểu Nguyệt trước khi uống chén thuốc nước đó, sẽ là một trận rên rỉ không ngừng, sau đó lấy can đảm uống hết một lượt.
Lần đầu tiên nghe thấy cái âm thanh này, Vân Thiên Lâm lấy hết tốc lực chạy xuống dưới, kết quả là thấy mẹ Ngô đang đứng bên cạnh bất đắc dĩ nhìn Bạch Hiểu Nguyệt uống thuốc.
Mới những ngày đầu không biết mùi vị của thuốc sẽ như thế nào, Bạch Hiểu Nguyệt rất hăng hái uống thử, ngày kế tiếp cô cũng uống nhưng tinh thần đã không như ban đầu, ngày thứ ba cô thật sự không chịu được cái mùi đắng nghét với cái vị không thể nào nuốt trôi xuống được.
Bạch Hiểu Nguyệt nhìn chén thuốc trên bàn so với màu mực chẳng khác nhau là mấy, bây giờ Bạch Hiểu Nguyệt chỉ cần ngửi mùi của nó là đã bắt đầu thấy buồn nôn.
“Đây là thuốc của thiếu phu nhân điều trị thân thể. Phu nhân đã phân phó, mỗi ngày phải nhìn thiếu phu nhân uống hết chén thuốc thì mới yên tâm.”
Vân Thiên Lâm nhìn cái chén thuốc nồng đậm kia, mày nhíu chặt. Nếu là anh thì mỗi ngày anh cũng không thể uống hết cái thứ chất lỏng đen sì sì cô, huống chi là Bạch Hiểu Nguyệt vốn rất thích ăn ngọt, mấy cái thứ đắng nghét này đúng là làm khó cho cô. Khó trách khỏi mỗi ngày cô đều kêu than rên rỉ.
“Mẹ Ngô, mẹ xuống trước đi!” Mẹ Ngô do dự một lúc, lúc này mới xoay người rời đi.
Bạch Hiểu Nguyệt chống càm nhìn chén thuốc trước mặt, cô đang chuẩn bị tâm lý để uống chén thuốc này.
“Rất đắng sao?” Bạch Hiểu Nguyệt đưa ra một bộ mặt không sợ, cô liều mạng lắc đầu.
“Không đắng, đây là nhằm nhò gì chứ. Em đang nghiên cứu thử màu sắc của nó thôi. Một chút nữa em sẽ uống hết thôi, anh đi làm việc của anh đi.”
Đây là ý tốt của mẹ, với cả mẹ Ngô đã cố công sắc thuốc cho cô. Thuốc này nấu rất vất vả, cô không thể phụ lòng mọi người được. Cho nên chỉ cần nhắm mắt bịt mũi lại là uống hết được thôi.
“Ngoan nào, anh sẽ ở đây với em. Em xem nó như là nước ngọt đi.” Vân Thiên Lâm vừa nói như vậy, Bạch Hiểu Nguyệt quyết tâm, bưng chén thuốc lên. Vừa mới nhấp vi một tí, Bạch Hiểu Nguyệt đã không chịu được vội buông xuống chén thuốc, cô vội uống ly nước ngọt để gần đó.
“Anh đút cho em uống?” Bạch Hiểu Nguyệt lắc lắc đầu, cô mới không cần. Cô lớn như vậy rồi, nếu như để mẹ Ngô thấy thì rất mất mặt.
Bạch Hiểu Nguyệt lấy hết can đảm lần nữa, cô bưng chén thuốc lên, không nghĩ ngợi nhiều liền đưa lên miệng uống. Bạch Hiểu Nguyệt uống một ngụm lớn nhưng chưa nuốt xuống cổ họng thì một trận buồn nôn nổi lên. Bạch Hiểu Nguyệt chạy tới thùng rác phun ra kèm với đó là chất dịch trong dạ dày.
Bạch Hiểu Nguyệt ngồi xụm xuống, cô cố gắng ói những thứ đang sôi trào trong dạ dày ra, nhưng mãi nó vẫn không ra. Bạch Hiểu Nguyệt thôi, đi đến tủ lạnh lấy một ít bánh ngọt ra ăn cho đỡ đắng miệng. Sức lực cô cạn kiệt liền trượt dài xuống tủ lạnh, cô ngồi dưới nền nhà ăn bánh, cô đang nghĩ cách làm thế nào để uống chén thuốc đó cho xong.
Vân Thiên Lâm nhìn biểu hiện của cô vừa thương cô mà cũng rất buồn cười, anh duỗi tay cầm chén thuốc tới rồi ngay trước mặt cô mà uống hết chén thuốc. Bạch Hiểu Nguyệt chưa kịp ngăn cản thì chén thuốc đã không còn.
Bạch Hiểu Nguyệt vội để đĩa bánh ngọt xuống dưới, đứng lên bảo anh nhả ra, đây là thuốc của cô, anh mà uống nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao.
Nhưng giây tiếp theo, đột nhiên bên hông Bạch Hiểu Nguyệt bị một bàn tay của anh kéo người vào trong lồng ngực, không đợi cô có phản ứng liền ngăn chặn cái miệng của cô lại.