Chương
Bạch Hiểu Nguyệt, cung hàn? Lại còn đang uống thuốc, hẳn là tình trạng tương đối nghiêm trọng, cô cũng cảm thấy kỳ quái, kết hôn với Vân Thiên Lâm lâu như vậy, mà chẳng thấy động tĩnh gì. Ra là thân thể Bạch Hiểu Nguyệt có vấn đề.
Bạch Hiểu Nguyệt chỉ nghe được một phần câu chuyện, cho rằng Bạch Hiểu Nguyệt là đang lừa dối Vân gia, trong đó bao gồm cả Vân Thiên Lâm.
Trong lòng tự tính kế, Bạch Vân Khê vừa bưng khay cơm, vừa lặng lẽ rời nhà ăn, ý vị thâm trường cười cười.
Nhìn ánh kim lấp lánh trên thiệp mời, lại một lần nữa Bạch Hiểu Nguyệt xác nhận đây là thiệp mời của phu nhân thị trưởng, còn là gửi riêng cho cô đến công ty.
Lúc ghi tên đúng là Bạch Hiểu Nguyệt, chứ không phải Vân phu nhân. Điều này làm cho Bạch Hiểu Nguyệt vui vẻ cả ngày. Đã lâu lắm rồi cô chưa đi dự sinh nhật ai, đây là lần đầu tiên cô dự sinh nhật của một người có địa vị cao như vậy, trong lòng khó tránh khỏi có cảm giác hư vinh.
Lần dự sinh nhật này không giống với các buổi yến tiếc khác, Bạch Hiểu Nguyệt chọn trang phục cả nửa ngày, vẫn là do dự không biết nên mặc loại nào để phù hợp với Tôn Viện. Quần áo Vân Thiên Lâm mua cho cô rất nhiều, nhất thời cô không biết nên mặc bộ nào.
Cuối cùng vẫn là Vân Thiên Lâm giúp cô chọn một cái, đó là bộ váy màu hồng nhạt, ở dưới tầng váy là trang trí thêu tay trúc, vừa hay Tôn Viện rất thích loại họa tiết này.
Thay váy xong, Bạch Hiểu Nguyệt ngồi tỉ mỉ trang điểm lại, tóc cô uốn nó lại từng lọn rồi xỏa ra. Bạch Hiểu Nguyệt nhìn mình trông gương rất thích thú, đôi khi cái đẹp làm người ta thật dễ chịu, cô không tự nhận là mình đẹp, nhưng mà cứ mỗi lần trang điểm lên là cô lại thích khuôn mặt mình hơn.
“Thế nào?” Bạch Hiểu Nguyệt xoay người lại chất vấn Vân Thiên Lâm, thực ra cô biết là mình đẹp rồi, hỏi anh chỉ là có lệ thôi, sẵn tiện cô sẽ lấy cớ khoe tài năng trang điểm của cô không thua bất kỳ nhà tạo mẫu nghiệp dư nào.
“Có chút tiếc nuối khi mang em đi ra ngoài.” Vân Thiên Lâm vừa nói vừa đi tới, anh đứng trước ngực cô, lấy tay đẩy phần ngực áo nhích lên trên hơn nữa.
“Chỗ này của em lộ ra quá nhiều rồi, để anh chỉnh lại giúp em.” Bạch Hiểu Nguyệt đột nhiên bị anh úp tới bất ngờ, cô ngẩn người mới cảm giác được bàn tay anh đang đụng chạm đến da thịt trước ngực cô. Khi cô phản ứng lại, giơ tay chặn trước ngực mình thì anh đã rút tay lại.
“Anh chiếm tiện nghi của em.” Bạch Hiểu Nguyệt nhìn anh nói, vẻ mặt như mếu. Bạch Hiểu Nguyệt đột nhiên nghĩ ra một ý, cô chồm tới sờ loạn trước ngực anh.
Vân Thiên Lâm cảm giác được bàn tay mềm mại của cô sờ lung tung, anh bắt được tay cô nói: “Này, em đừng làm loạn, chuẩn bị phải đi rồi, nếu em muốn, anh không ngại trễ giờ đâu.”
Ánh mắt Vân Thiên Lâm gian tà nổi lên, Bạch Hiểu Nguyệt nhận thấy có điều không đúng, liền vội vàng bỏ chạy, Vân Thiên Lâm nhìn bóng dáng cô cười vang lên.
Để chuẩn bị quà sinh nhật cho Tôn Viện, Bạch Hiểu Nguyệt đi cả ngày trong các tiệm bán trà đạo. Bạch Hiểu Nguyệt mới lựa ra được một bộ pha trà đạo rất tinh xảo nhưng không kém phần hoài cổ. Không biết Tôn Viện có thích không nữa.
Ngại với thân phận thị trưởng cho nên sinh nhật không làm quá lớn, chỉ mời đãi những người thân thiết. Nhưng mỗi một trang trí trong buổi tiệc sinh nhật đòi hỏi rất tỉ mỉ và cầu kỳ.
Bạch Hiểu Nguyệt đặt lên khuỷu tay Vân Thiên Lâm bước xuống xe, đi lên trên thảm đỏ. Bạch Hiểu Nguyệt đã quen với việc này nên không còn bỡ ngỡ nữa như mấy ngày đầu nữa.
Bước vào trong ngắm nhìn với kiến trúc, Bạch Hiểu Nguyệt cảm thấy đúng là một nơi xa hoa, khắp nơi đều tản ra hương cao quý, đình đài lầu các, phong cách chẳng khác Vân gia là mấy.
Dạ tiệc được tổ chức ở bên trong, đi thông qua hành lang, người hầu dừng lại, cung kính hướng bọn họ hành lễ, đem cửa đẩy ra.
Cửa vừa mở ra trong nháy mắt, mọi người đồng thời hướng về phía cửa nhìn, nhìn đến hai người vừa mới xuất hiện, trong lúc nhất thời âm thanh như ngừng lại.