Chương
Một dòng nước ấm áp đắng nghét từ miệng Vân Thiên Lâm truyền sang cho cô, Bạch Hiểu Nguyệt không kịp chống đỡ, thuốc cứ thế trôi tuột xuống dưới cổ họng, chẳng mấy chốc cô đã uống hết thuốc.
Bạch Hiểu Nguyệt định buông anh ra để ăn chút bánh ngọt thay cái vị ghê ghê này, thì Vân Thiên Lâm không cho cô như ý mà biến từ một nụ hôn truyền thuốc trở thành một nụ hôn sâu, cho đến khi Bạch Hiểu Nguyệt không còn dưỡng khí nữa, anh mới đem người buông ra.
Bạch Hiểu Nguyệt nhanh chóng bắt lấy cơ hội, uống nhanh nước ngọt rồi ăn một chút bánh ngọt.
“Nào có ai như em, hôn chồng mình mà cứ như hôn quái vật. Em làm anh buồn đó.”
Bạch Hiểu Nguyệt không trả lời, cô chạy lại tới chỗ anh đưa một miếng bánh ngọt trước miệng anh nói: “Há miệng ra nào. Thuốc rất đắng.”
Vân Thiên Lâm nghe cô nói thế, đúng là anh cũng cảm nhận được cái vị đắng của thuốc, không chần chừ anh há miệng ra cắn một miếng nhai.
“Cái này gọi là đồng cam cộng khổ. Về sau, anh không ngại cùng em uống thuốc theo cách này.” Ý của Vân Thiên Lâm rất rõ ràng, mỗi ngày cô sẽ được uống thuốc theo cách này, Bạch Hiểu Nguyệt bị anh tấn công bất ngờ cho nên mới không thể từ chối được anh, bây giờ cô biết rồi thì thà cô tự uống một mình còn hơn, để anh phải chịu đắng cùng, cô không nỡ.
Những ngày tiếp theo sau đó, vừa thấy Vân Thiên Lâm tới là Bạch Hiểu Nguyệt nhanh chóng nghe lời uống hết chén thuốc. Dần dà, chỉ cần Vân Thiên Lâm nghe thấy tiếng kêu rên này liền tự động buông hết mọi việc đang làm, đi xuống nhìn cô, Bạch Hiểu Nguyệt liền biết thân mà cam chịu uống thuốc.
Bởi vì phải uống thuốc, cho nên rất nhiều thức ăn phải kiêng kỵ. Ví dụ như cô không thể ăn các món ăn cay, hoặc là món ăn có khẩu vị quá đậm, quá nhiều dầu mỡ. Cứ thế cho nên Bạch Hiểu Nguyệt không thể ăn nhiều, mà ngày càng ăn ít đi.
Mẹ Ngô cũng biết thế cho nên mỗi buổi ăn đều chuẩn bị thức ăn rất cẩn thận. Nhưng Bạch Hiểu Nguyệt vẫn như cũ, chỉ ăn một chút rồi thôi.
Bạch Hiểu Nguyệt thấy bản thân mình đã uống được một nửa số thuốc, tâm khí cũng không giống trước đây mà trở nên hòa nhã hơn. Khẩu vị cũng vì thế mà giảm xuống, thích ăn những món thanh đạm.
Cô hy vọng hai tháng sau, không cần phải uống thuốc này nữa, để cô ngày ngày không phải nhìn sắc mặt của Vân Thiên Lâm.
Vào một ngày giữa trưa, Bạch Hiểu Nguyệt cùng với Tô Na đi ăn cơm trưa. Bạch Hiểu Nguyệt chỉ ăn một ít rau và canh. Tô Na cảm thấy rất kỳ lạ, gần đây Bạch Hiểu Nguyệt có chút thay đổi, cả người lẫn khẩu vị ăn uống. Không thanh đạm thì cũng là chẳng có mùi vị gì, bình thường thì vui cười rất thoải mái bây giờ lại rất là trang nhã.
“Hiểu Nguyệt, không phải là cậu thích nhất là ăn cay sao, hôm nay còn có cả sườn xào chua ngọt. Thế mà cậu lại không ăn, dạo gần đây trông cậu lạ thật đấy, cậu đang kiêng gì à?”
Bạch Hiểu Nguyệt nhìn bàn đồ ăn trước mắt, cô thở dài một cái. Chỉ tại cái thứ thuốc đó mà bây giờ đồ ăn ngon trước mắt cô cũng không còn hứng thú nữa. Bạch Hiểu Nguyệt bất đắc dĩ lắc đầu.
“Không phải, dạo gần đây uống thuốc bồi bổ cơ thể cho nên mới sinh vài phản ứng phụ. Nhưng mà không uống là không được, vì Vân Thiên Lâm mình phải cố gắng một chút.”
Bạch Hiểu Nguyệt lúc này mới nói đơn giản một chút, Tô Na hiểu được căn nguyên là như vậy.
“Khó trách dạo gần đây cậu không ăn cay, da dẻ liền tốt hơn trông thấy. Chi bằng nhân cơ hội này, cô sửa lại thói quen ăn uống vừa vặn có thể phù hợp khẩu vị ăn uống với Vân Thiên Lâm.”
“Không được, mình vẫn muốn là mình của trước kia. Cứ như bây giờ mình chẳng khác nào là nữ tu, ăn uống không có hứng thú, tâm tính thì trở nên nhẹ nhàng, không hoạt bát như bình thường rất khó chịu.”
Hai người ngồi một bên, vừa trò chuyện vừa ăn, hoàn toàn không chú ý đến nội dung toàn bộ của câu chuyện lại bị Bạch Vân Khê nghe được.
Hôm nay, Tịch Trạch có một bữa tiệc, cô lại đang mang thai, ở bữa tiệc cũng có nhiều đồ ăn không thích hợp với cô, lúc này mới chạy tới nhà ăn ăn cơm trưa, ai biết được nghe một một thứ vô cùng thú vị.