Chương
“Lăng Phong vẫn chưa tới?” Vân Thiên Lâm hỏi Cố Thần, anh nhìn lướt qua một lượt không thấy Lăng Phong đâu, hẳn là giờ này Lăng Phong đã đến rồi chứ, sao còn chưa thấy đâu.
“Vừa lúc là chiều nay công ty của cậu ta có chuyện đột xuất cho nên mới đi công tác tức thời. Hình như là có dẫn Tô Na đi theo.”
Bạch Hiểu Nguyệt với Giai Giai đồng thời nhìn nhau, là cùng nhau đi công tác chung, xem ra mối quan hệ của bọn họ không tồi lắm.
Bên này đang liếc mắt đưa tình với nhau, đùa giỡn cười cười thì trong đám người có một đôi mắt nhìn Bạch Hiểu Nguyệt cười âm hiểm, lộ ra khuôn mặt tính kế rất rõ.
Nói là buổi tiệc sinh nhật tư nhân, chỉ mời một số người thân thiết, nhưng nhìn qua nhìn lại đều là người có thân phận và địa vị trong thành phố Y.
Để có được mảnh đất khai phá thành thị do chính phủ cấp, đây là một miếng bánh kem to lớn, mỗi người đều muốn có một phần cho nên bọn họ tìm bằng mọi cách để tham dự buổi tiệc sinh nhật của phu nhân thị trưởng. Nếu có thể làm cho phu nhân thị trưởng ấn tượng tốt thì về sau sẽ giúp được không ít trong công việc.
Nhưng những người này không biết, nếu không phải là người quen thì có tham dự cũng vô ích, vì Tôn Viện không nhận quà bừa bãi. Những người này biết rõ là như thế nhưng vẫn như cũ không chịu từ bỏ.
Trong buổi tiệc, Vân Thiên Lâm với Cố Thần đi xã giao, thỉnh thoảng anh ngoáy đầu lại nhìn xem Bạch Hiểu Nguyệt như thế nào, thì thấy cô với Giai Giai đang cùng nhau nói chuyện, anh mới an tâm không ít.
Mỗi lần tham dự yến tiệc gì đó, Bạch Hiểu Nguyệt thích nhất là đồ ăn của nơi đó, đây cũng không ngoại lệ, có rất nhiều loại bánh ngọt được trưng bày, mỗi thứ một ít, Bạch Hiểu Nguyệt nhìn đến hoa cả mắt, miệng cũng đã nuốt nước miếng không ít, đây toàn bộ cô sẽ được ăn miễn phí.
Bạch Hiểu Nguyệt vốn chỉ muốn được thanh tịnh thưởng thức bánh ngọt với Giai Giai, nhưng có một số người không như thế, thích đi quấy rầy người khác. Vốn dĩ hai người đang ăn rất hạnh phúc, đột nhiên có một người phụ nữ hướng tới chào hỏi.
“Vân phu nhân, cô khỏe không? Không nghĩ tới ở chỗ này lại có thể nhìn thấy cô, so với ở trong ảnh chụp thì người ở ngoài đẹp hơn rất nhiều. Xin tự giới thiệu, tôi là chuyên gia bất động sản, họ Vạn, cô thấy tòa cao ốc bên kia chứ, đó là của tôi.”
Đó là một người phụ nữ trung niên, hơi mập, trên mặt là một tầng phấn dày cộm. Bạch Hiểu Nguyệt nhìn người phụ nữ này nhất thời không hiểu ý, nhưng cô vẫn giữ đúng mực đứng dậy chào hỏi.
“Chào chị Vạn, chị tìm tôi có chuyện gì sao?” Bạch Hiểu Nguyệt nhìn bộ dạng của chị ta, ấp úng xấu hổ nửa ngày, cũng chưa nói ra được lý do, Giai Giai ở một bên nhìn cũng cảm thấy sốt ruột thay.
“A! Là như thế này.” Người phụ nữ trung niên này tiến lên vài bước, đưa cho Bạch Hiểu Nguyệt một tấm danh thiếp, Bạch Hiểu Nguyệt nhìn thoáng qua một cái.
“Vân phu nhân yên tâm, lúc trước tôi cũng mắc phải bệnh này, về sau đi tới bệnh viện này liền chữa khỏi. Bệnh viện ở đây có rất nhiều chuyên gia giỏi, đã trị được rất nhiều người khỏi bệnh. Hiện tại tôi cũng đã có hai đứa con rồi, một đứa cũng đã sắp vào đại học rồi.”
Trần Giai Giai tiếp tay lấy danh thiếp thì thấy là một bệnh viện vô sinh, bác sĩ Trương. Hai người tức khắc hiểu được vấn đề, nhưng mà Bạch Hiểu Nguyệt kỳ quái nhìn chị Vạn gì đó, cô vô sinh từ khi nào vậy.
“Chị Vạn à, cảm ơn ý tốt của chị, nhưng mà tôi không cần mấy cái này, chị đem cho người khác đi.” Bạch Hiểu Nguyệt hiện tại vẫn đang cố gắng điều trị thân thể cho tốt, mà cô không nhớ rõ là có nói với ai đó về chuyện bản thân cô.”
“Ai da, Vân phu nhân, mọi người đều là phụ nữ hết mà, đừng ngại. Tôi không giống với mấy người khác sẽ chê cười cô. Có vấn đề gì về thân thể phải giải quyết triệt để, hào môn lại càng chú trọng đến người nối dõi, đàn ông là ngoài miệng không nói nhưng thực chất lại rất để ý.”
Bạch Hiểu Nguyệt càng nghe càng cảm thấy kỳ quái, sao cô ta lại biết rõ tình trạng của cô thế, nhưng mà cô đâu có đến mức nghiêm trọng như vậy, mẹ chồng của cô đã lo cho cô hết rồi, không cần phải có người ngoài xen vào.