Chương
“Này, chị dựa vào cái gì mà nói nhăng nói cuội vậy, Hiểu Nguyệt nhà tôi vẫn rất tốt, ở đâu ra một người vô duyên như chị, không quen không biết đến đây quảng cáo lung tung chứ.” Giai Giai lập tức nhảy đến nói chuyện rõ ràng với người phụ nữ mặt dày này.
“Này không phải chính miệng chị họ của Vân phu nhân nói hay sao? Tôi ở bên kia nhất thời nghe được chị họ của cô nói chuyện, chắc là vô ý để người ngoài nghe được, cũng không có ý gì, chắc là quan tâm đến cô thôi. Tôi nghe được thì nghĩ cách giúp Vân phu nhân thôi.”
Bạch Hiểu Nguyệt nhìn tấm danh thiếp trong tay mình, nhìn đến chị Vạn gì đó trước mặt, cô thở dài, lại là Bạch Vân Khê, đến khi nào cô ta mới buông tha cho cô đây.
Bạch Hiểu Nguyệt đảo mắt một hồi, nhìn đến Bạch Vân Khê muốn rõ xem cô ta moi được cái tin cô không thể sinh được ở đâu ra, lại còn đi nói lung tung ở bên ngoài. Chính mình đang mang thai lại đi nguyền rủa người khác, cô ta không sợ đứa con trong bụng mình gặp điều không may sao?
“Chị Vạn à, có thể là chị nghe nhầm rồi, thân thể tôi rất tốt. Lần sau chị đừng làm như thế nữa, kẻo có ngày không giúp được người khác lại còn rước họa vào thân.”
Người phụ nữ họ Vạn cảm nhận được Vân phu nhân tâm trạng không được tốt lắm, thầm kêu lên không xong rồi.
Vốn dĩ chị ta muốn mượn cơ hội này để làm thân với Vân phu nhân, để tiện cho sau này qua lại, thuận tiện hơn cho việc mở rộng mối quan hệ. Ai biết được việc còn chưa thành công thì đã gây ra họa lớn. Không phải là công ty ngày mai sẽ xảy ra vấn đề lớn gì chứ.
“Cái kia…Vân phu nhân xem như là tôi chưa nói, chưa biết cái gì hết. Là tôi nghe nhầm rồi, là tôi nhiều chuyện, mong Vân phu nhân không để bụng, bỏ qua sự nhầm lẫn này cho tôi, giơ cao đánh khẽ.”
“Chị đi được rồi đấy.” Bạch Hiểu Nguyệt buông trong tay đồ ăn ra, hướng đến đám đông đi đến.
Một đám phụ nữ đang túm tụm lại với nhau nói chuyện cười đùa, vừa hay Bạch Vân Khê đang đưa lưng với Bạch Hiểu Nguyệt.
“Bạch tiểu thư, cô nói có thật hay không, nhìn Vân phu nhân trông rất khỏe mạnh, không giống như là lời cô nói.” Trong đám người, vẫn có người nghi ngờ, sự tình này không thể nói năng bừa bãi được, Vân gia cũng không phải là nơi dễ chọc vào.
“Cái loại chuyện này sao tôi có thể dám nói năng hàm hồ được. Tôi thấy đứa em họ này của tôi, mỗi ngày đều than ngắn thở dài phiền muộn. Thân là chị họ, tôi nên giúp cái gì đó cho em gái của mình. Mẹ của em gái tôi ra đi từ nhỏ, chúng tôi cùng nhau mà lớn lên, chuyện gì nó cũng tâm sự với tôi, cho nên tôi mới hỏi các cô có biết vị bác sĩ giỏi nào chữa trị phương diện này tốt không?”
“Đây đúng là việc lớn, phụ nữ chúng ta đau khổ nhất chính là không được làm mẹ. Vân gia chắc chắn là rất chú trọng đến việc con cái, bởi vì vấn đề không thể sinh con này mà có biết bao cặp vợ chồng phải ly hôn, Vân thiếu với Vân phu nhân tuổi còn trẻ mà đã…Thật là đáng thương. Đáng tiếc là tôi không quen biết vị bác sĩ nào.”
Trong đó là một vị phu nhân của gia tộc nào đó, cảm thấy vô cùng tiếc nuối cho cặp đôi này.
“Chị nói vô cùng đúng, tôi thân là chị mà lại không giúp được gì, chỉ có thể lực bất tòng tâm. Tôi quả thật rất đau lòng…em gái tôi quả là mệnh khổ.”
Tất cả mọi người trong lúc lơ đãng liền ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Bạch Hiểu Nguyệt với Trần Giai Giai đã đứng đằng sau, sợ tới mức không dám lên tiếng nữa.
Bạch Vân Khê không để ý đến thái độ kỳ lạ của mọi người, cũng không nghĩ đến Bạch Hiểu Nguyệt sẽ xuất hiện nhanh đến thế.
Đây là cơ hội tốt để cho cô lật đổ thanh danh của Bạch Hiểu Nguyệt, chờ cho cái tin tức này lan rộng đến tai Đặng Cầm và Vân Thiên Lâm, khẳng định là sẽ tạo thành một ảnh hưởng không hề nhỏ. Và Bạch Hiểu Nguyệt cũng không thể ở lại trong ngôi nhà của Vân gia. Nghĩ đến đây, trong lòng Bạch Vân Khê đắc ý, hiện tại thì cô đã có em bé trong bụng rồi, không sợ vị trí của mình bị lung lay trong Trình gia nữa. Bây giờ thì đến lượt Bạch Hiểu Nguyệt không thể mang thai, đây đúng là ông trời giúp cho cô mà.
Bạch Hiểu Nguyệt, đây đúng là số mệnh của ông trời, có trách thì cô nên đi trách cuộc đời đã xô đẩy cô, không cho cô được toại nguyện bước vào hào môn.