Chương
“Bạch Vân Khê, cô đi bịa đặt về người khác sau lưng như vậy, chắc hẳn là vui lắm nhỉ!” Thời điểm Bạch Vân Khê đang hả hê, thì phía sau truyền đến một giọng nói quen thuộc, Bạch Vân Khê sửng sốt, cả người đều giật mình.
“Bạch Vân Khê, cô đúng là ở đây nói hươu nói vượn, hãm hại em gái mình. Nói có thành không, nói không thành có, cô không sợ bị thất đức hay sao?”
Trần Giai Giai đứng ở một bên nghe những lời của Bạch Vân Khê nói, mà không thể nào chịu được những lời bịa đặt này. Không thể tin được cô ta có thể nói lung tung đến mức độ này.
“Bạch Vân Khê, cô hiện tại đang mang thai, cũng đã lên làm mẹ, cô không nghĩ đến bản thân mình thì cũng nên nghĩ đến đứa con trong bụng của mình. Thế mà cô lại nhẫn tâm bêu rếu tôi trước mặt những người khác, cô có tin tôi có thể kiện cô tội vu khống hay không?” Bạch Hiểu Nguyệt lạnh lùng nói với Bạch Vân Khê. Thật sự Bạch Vân Khê đã đi quá giới hạn.
“Hiểu Nguyệt, chuyện này căn bản là không giấu được, chị chỉ là…Chị muốn giúp em mau chóng khỏi bệnh. Em chỉ có một thân một mình trong Vân gia không biết nói với ai, Giai Giai thì lại chưa kết hôn. Thân là chị họ, chị rất đau lòng khi thấy em gặp cảnh này, phải để em chịu ủy khuất rồi.”
Bạch Vân Khê nói thành ra người có lỗi lại là cô, còn người chịu oan ức như cô thành ra là người có lỗi. Ở trước mặt người ngoài, Bạch Hiểu Nguyệt giống như là một người không hiểu rõ lý lẽ, đối với tâm ý của chị mình lại không coi trọng. Bạch Vân Khê vẫn cứ rất thích chơi cái trò ủy mị thướt tha này.
“Chuyện gì lại không giấu được, nói thử nghe xem.” Bạch Hiểu Nguyệt nhẹ nhàng nói.
“Em với Vân thiếu đã kết hôn lâu như vậy rồi, vẫn còn chưa có con. Chị với Trình Lãng còn chưa kết hôn mà chị đã mang thai. Em gần đây vẫn thường xuyên uống thuốc Đông y, chị nhìn thấy em uống như vậy rất vất vả, chị chỉ muốn tìm cách giúp em mà thôi.”
“Có như vậy thôi mà chị nói với tôi là tôi không thể mang thai?” Bạch Hiểu Nguyệt chất vấn Bạch Vân Khê, cô muốn xem Bạch Vân Khê còn muốn nói như thế nào nữa.
“Hiểu Nguyệt, ngàn vạn lần em đừng nói như thế, ý của chị không phải là ý này, chị chỉ muốn giúp em mà thôi. Chị biết là em ngại nói ra vấn đề này với người khác, cho nên chị mới nghĩ ra cách này.”
Bạch Hiểu Nguyệt buồn cười, cái cách làm này của Bạch Vân Khê đúng là giúp cho cô, cô ta hận không thể làm cho toàn thế giới biết được cô là người phụ nữ không thể sinh con.
“Chị đừng có giải thích vòng vo nữa, chị chỉ cần trả lời, có phải là chị nói tôi không thể mang thai được, có đúng hay không?” Ngữ khí của Bạch Hiểu Nguyệt cường ngạnh, những người khác đứng ở một bên không dám hé răng nửa lời. Đây đúng là chuyện trong nhà, đem ra người ngoài nói đúng là không nên, là người ngoài cuộc chỉ nên im lặng, không khéo lại rước họa vào thân, nhà họ Vân và nhà họ Trình là ai kia chứ, tốt nhất là không nên dây vào.
“Nếu như thân thể của em không có vấn đề gì thì sao lại uống thuốc Đông y kia chứ. Tại sao em luôn có thành kiến với chị, chị chẳng nói sai cái gì cả. Bây giờ chị với Trình Lãng đã có con luôn rồi, sao em cứ nhất quyết không buông bỏ xuống được.”
Giọng điệu của Bạch Vân Khê cực kỳ ủy khuất, thanh âm đã có chút run rẩy, cục diện này đã chuyển sang người sai trái lại là Bạch Hiểu Nguyệt.
“Chẳng lẽ uống thuốc Đông y thì đều là cái loại bệnh kia sao? Cô không biết đầu đuôi câu chuyện thế nào đã nhặng xị với mọi người cả lên, cô có xứng danh làm chị với Bạch Hiểu Nguyệt không?”
Trần Giai Giai nhìn sắc mặt của Bạch Vân Khê mà cảm thấy cả người ghê rợn, suốt ngày chỉ nghĩ đến đi hãm hại người khác, không xem lại bản thân mình đã tốt lên chưa.
“Hiện tại là thời đại nào rồi, không thể sinh con được đâu phải là chuyện lớn gì, với thế lực của Vân gia thì có thể làm thụ tinh trong ống nghiệm. Hiểu Nguyệt, ngàn vạn lần em không được từ bỏ biết chưa.”
Bạch Vân Khê vừa nói vừa tiến lên phía trước muốn bắt lấy tay Bạch Hiểu Nguyệt để cổ vũ, thì Bạch Hiểu Nguyệt tránh xa ra. Bàn tay đột nhiên dừng lại ở giữa không trung, làm cho Bạch Vân Khê có chút xấu hổ.
“Hiểu Nguyệt, chuyện đã qua lâu như vậy rồi, sao em vẫn còn giận chị. Ai cũng đều đã có gia đình riêng, em thật sự không thể buông bỏ quá khứ mà tha thứ cho chị hay sao?”