Chương
Bạch Vân Khê nào dễ dàng để cho Bạch Hiểu Nguyệt rời đi, cô phải để cho Bạch Hiểu Nguyệt chứng kiến tình cảm giữa cô với Trình Lãng yêu nhau thắm thiết thế nào?
“Hiểu Nguyệt, dù sao bây giờ cũng đang là giữa trưa, chi bằng em cũng ngồi xuống ăn với anh chị đi.” Bạch Vân Khê một tay đem người giữ chặt, làm Bạch Hiểu Nguyệt không còn đường thối lui, chỉ có thể miễn cưỡng cười ở lại. Trong lòng Bạch Hiểu Nguyệt không ngừng thầm rủa, cô ta ăn nhầm cái quái gì vậy, đột nhiên thay đổi độ.
“Hiểu Nguyệt, ăn cùng nhau đi!” Trình Lãng cũng lên tiếng giữ người lại, Bạch Hiểu Nguyệt chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay mà ở lại dùng bữa cơm đáng giá ngàn vàng này.
Trong các món ăn, Lý Khanh Vũ đẩy canh gà đến cho Bạch Hiểu Nguyệt. Bạch Hiểu Nguyệt nhìn nó bắt được cớ rời đi, mà quả thật mùi của nó làm cho Bạch Hiểu Nguyệt có cảm giác muốn buồn nôn, cố nén lại cổ họng đang nhợn, Bạch Hiểu Nguyệt lắc lắc đầu: “Gần đây tôi chỉ ăn đồ nhạt, còn canh gà này bổ quá, vẫn là nên để cho chị họ của tôi uống dưỡng thai. Tôi đi trước đây!”
Bạch Hiểu Nguyệt liền phóng nhanh ra khỏi cửa, chạy đến một đoạn trên hành lang, liền chống tay lên cột, hít sâu mấy lần, cảm thấy cái mùi canh gà thật sự khó chịu.
Hai ngày gần đây không biết như thế nào, giống như là cô bị biếng ăn vậy, gặp món gì cũng kén. Trước kia cô rất thích ăn thịt, thì bây giờ cứ gặp thịt là có cảm giác buồn nôn. Cô nói nên nói cho Vân Thiên Lâm biết, cuối tuần đi bệnh viện kiểm tra không? Bây giờ cô cần nhất là điều trị thân thể tốt.
Ở trong văn phòng, Bạch Vân Khê đắc ý khi thấy Bạch Hiểu Nguyệt chạy trối chết, chắc chắn là Bạch Hiểu Nguyệt không nhìn nổi tình cảm yêu đương của cô với Trình Lãng. Đột nhiên giọng của Trình Lãng vang lên.
“Hiện tại thì bụng em đã lớn rồi, đừng mỗi ngày chạy tới chạy lui, nếu như có chuyện gì xảy ra thì sao? Đó là con của anh đấy.”
Trình Lãng nhắc nhở Bạch Vân Khê, cô có thai nên chú ý đừng vận động nhiều, cô phải chăm sóc tốt cho con của anh chứ.
“Anh chỉ lo đến con, không nghĩ đến em. Mỗi ngày em ở nhà rất nhàm chán, vận động một chút cũng tốt mà. Sẵn tiện có thể được gặp anh mỗi ngày, anh không vui khi được gặp em sao?”
Trình Lãng không có đáp lại lời của Bạch Vân Khê, anh thở dài, chẳng lẽ anh lại không biết ngày ngày cô đến đây là để giám sát anh sao? Có điều anh không để ý, anh tiếp tục với công việc đang làm dở.
Mấy ngày sau, Bạch Vân Khê gửi thiệp mời hôn lễ cho Bạch Hiểu Nguyệt, nhìn ngày đám cưới của Bạch Vân Khê lại trùng với sinh nhật Giai Giai, cô đắn đo chỉ có thể là không đi dự đám cưới của Bạch Vân Khê rồi. Sinh nhật của Giai Giai cô sao có thể bỏ được.
“Em không đi sao?” Nhìn người dựa vào sô pha đang ăn bánh ngọt, Vân Thiên Lâm cười cười, gần đây anh thấy cô ăn bánh ngọt rất nhiều, khẩu vị không còn thích cay nữa mà chuyển sang ngọt.
Bạch Hiểu Nguyệt vừa nhai vừa nói: “Không đi, hôm đó là sinh nhật của Giai Giai rồi, em phải làm chút gì đó cho cậu ấy.”
Vân Thiên Lâm thần thần bí bí cười cười, nhưng không nói lời nào. Bạch Hiểu Nguyệt khựng lại, thích anh rất quỷ dị, không phải là anh đang có kế hoạch gì đó chứ.
“Anh lại có âm mưu gì đó, mau nói cho em biết…”
“Xem ra em ngày càng hiểu anh đó, em phải cho anh xem thành ý mới được, rồi anh mới quyết định có nói hay không?”
Bạch Hiểu Nguyệt nhìn nhìn một chút, cô đã quá quen với tên gian thương này rồi nên thành ra trao đổi thân thể với Vân Thiên Lâm để lấy chút thông tin thì cô rất thành thạo.
Bạch Hiểu Nguyệt trườn tới bò lên trên người anh, những chỗ không nên động vào cô liền ma sát ở chỗ đó, đôi tay như rắn quấn quanh cổ anh, có đôi chút vờn qua tai anh, đặt lên một nụ hôn lên trên môi Vân Thiên Lâm.
Vân Thiên Lâm rất biết hợp tác mà cuốn vào nụ hôn của Bạch Hiểu Nguyệt, tay anh đặt phía sau đầu Bạch Hiểu Nguyệt, dán cô chặt hơn vào người anh, thân dưới cũng không ngừng động đậy. Anh rất thích những cuộc trao đổi thế này.
Vào ngày hôm đó, Bạch Hiểu Nguyệt dành cả ngày của mình bên Giai Giai. Bạch Hiểu Nguyệt đi dạo với Giai Giai, cùng cô mua một đống quần áo, ăn những món ăn Giai Giai thích, mua những thứ lưu niệm
Giai Giai nhìn qua. Đôi khi tình bạn của hai người chỉ có thế cũng làm cho nhau hạnh phúc, lại càng trân trọng hơn tình bạn này.