Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương
Buổi tối đến, hai người ra về để chuẩn bị thay quần sao, trang điểm thật đẹp, chuẩn bị chúc mừng sinh nhật.
Buổi hôn lễ của Bạch Vân Khê với Trình Lãng diễn ra như đã ấn định.Ttoàn bộ thành phố Y, hầu như ai cũng biết đến cái đám cưới thế kỷ này. Mà Bạch Vân Khê chẳng thấy Bạch Hiểu Nguyệt với Vân Thiên Lâm đâu, có thể là hai người đó không muốn nhìn thấy cái kết viên mãn của cô. Trong lòng Bạch Vân Khê rất đắc ý.
Buổi tối, Bạch Hiểu Nguyệt với Giai Giai đi đến một nhà hàng lớn ăn tối chúc mừng sinh nhật. Giai Giai nhìn nhìn nhà hàng, đúng là lấy chồng có tiền có khác. Cô cũng được hưởng ké thay.
Hai người đợi thức ăn mang lên, nhưng mãi vẫn chẳng thấy, chờ có chút lâu. Giai Giai mới nói với Bạch Hiểu Nguyệt: “Cậu ở đây, mình đi vệ sinh một chút.”
Một chốc sau, Giai Giai trở lại những chẳng thấy Bạch Hiểu Nguyệt đâu, xung quanh chợt tắt đèn một cái phụt. Giai Giai giật mình, nhà hàng hôm nay hình như chỉ có hai người là cô với Bạch Hiểu Nguyệt, cô thầm nghĩ Bạch Hiểu Nguyệt này sau khi lấy chồng giàu liền phóng khoáng hơn hẳn, bao nguyên nhà hàng này để chúc mừng sinh nhật cô.
Đột nhiên nhà hàng vang lên tiếng đàn piano, Giai Giai mỉm cười đi theo tiếng đàn đó Bạch Hiểu Nguyệt từ khi nào đã biết đàn piano rồi.
Nương theo ánh sáng mờ ảo, rốt cục Giai Giai cũng tới gần theo tiếng đàn, có điều Giai Giai sửng sốt, vì người ngồi đàn piano đó không phải là Bạch Hiểu Nguyệt mà là Cố Thần. Cái bất ngờ này cũng quá lớn rồi.
Bạch Hiểu Nguyệt và Vân Thiên Lâm đứng ở đằng sau nào đó lén lút xem camera, hai người này đúng là làm cho người khác phải ngưỡng mộ. Vì cái kế hoạch này mà Vân Thiên Lâm và Cố Thần đã tỉ mỉ bàn với nhà hàng, không gian, thức ăn, hoa, đèn đóm phải thật sự là lãng mạn. Còn Bạch Hiểu Nguyệt trực tiếp Giai Giai đến đây thế là thành công kế hoạch.
Nhưng mà hôm nay anh chân chính ở đây, ý của anh có phải là ý mà cô đang nghĩ không? Chẳng lẽ cô cứ như thế mà chấp nhận sao? Cô ngỏ lời, anh lại không đồng ý, bẵng qua một thời gian anh lại ngỏ lời với cô, nếu cô đồng ý e là anh sẽ nói cô là người dễ dãi. Cô không biết xử lý thế nào, tình huống đến quá bất ngờ.
“Em thổi nến đi, và ước bất kỳ cái gì em muốn. Em có thể nói với anh, anh sẽ thay em thực hiện. Em yên tâm, với khả năng của anh thì anh có thể thực hiện hết kể cả em có ước cái gì mộng ảo quá.”
Giai Giai chậm rãi thổi nến, đối với người khác có thể là hạnh phúc, nhưng đối với cô hiện tại thì chỉ có lo lắng, cô sợ cô lại hiểu nhầm ý anh, có thể đối với cô mà nói đây là biểu hiện của tình yêu, nhưng có thể đối với Cố Thần chỉ là bạn bè bình thường tổ chức sinh nhật cho nhau.