Chương
Kể từ đêm sinh nhật hôm đó, anh cũng không liên lạc với cô, anh thực ra đang chờ một cuộc gọi từ Giai Giai, chẳng lẽ cô không ghen khi thấy anh với Thẩm Nhược Tâm trong bệnh viện sao?
Đang thất thần thì Lăng Phong gọi đến, Lăng Phong đã biết chuyện xảy ra ngày hôm đó, vừa mới bắt máy đã nghe ra giọng điệu cảnh cáo của Lăng Phong. Nghe Lăng Phong phát hỏa thuyết giảng, anh lại cảm thấy ấm áp. Là bọn họ đang lo lắng cho anh. Tình cảm này anh mãi không bao giờ quên, anh không thể để cho bọn họ thất vọng được.
Cho nên khi ở bệnh viện, anh đã rất dứt khoát với Thẩm Nhược Tâm, nói với Thẩm Nhược Tâm nếu cô cần gì anh sẽ giúp, chỉ là phần việc còn lại liên quan đến Lưu gia, anh không tiện nhúng tay vào.
Thế nhưng Thẩm Nhược Tâm cứ phiền phức bám lấy anh không buông, hết kể khổ về gia đình, thì lại nói đến người chồng bội bạc. Anh nghĩ đó là sự lựa chọn của cô, bây giờ có hối hận thì cũng đã muộn. Anh cũng đã nói rõ ràng với Thẩm Nhược Tâm rằng là anh không có ý định quay lại, huống hồ chi cô đã là người của Lưu gia, anh không muốn dính dáng gì tới pháp luật hôn nhân.
Anh nhìn điện thoại số của Giai Giai, có phải là cô không còn có cảm giác gì với anh nữa? Cho nên mới tuyệt tình không gọi điện cho anh, cô cũng chưa nhận được món quà sợi dây chuyền hình giọt nước của anh tặng cho. Cố Thần lấy một hộp nhỏ từ bàn ra, tay nâng niu.
Anh tự độc thoại một mình: “Có phải là chủ nhân của mày không thèm mày nữa rồi không? Tại sao chủ nhân của mày không kiên trì thêm một chút nữa, gọi một lần thì chết hay sao?”
Nhận lại câu hỏi của anh chỉ là một mảnh yên tĩnh. Nếu như Giai Giai không gọi thì anh có thể gọi được cơ mà. Nhưng điều anh muốn là cô gọi trước, vì anh sợ anh đã yêu Giai Giai rồi, nhưng anh lại sợ Giai Giai không yêu anh nhiều như những gì anh nghĩ. Cuộc tình với Thẩm Nhược Tâm đã rút cạn cái tự tin tình yêu trong anh rồi.
Một buổi tối, Bạch Hiểu Nguyệt và Vân Thiên Lâm trở về từ buổi chụp hình, có tổng cộng là năm bộ váy cưới, mỗi bộ là một phong cách khác nhau và phải đổi năm địa điểm khác nhau để chụp hình. Bạch Hiểu Nguyệt không tình nguyện lắm, nhưng tất thảy đều là yêu cầu của Vân Thiên Lâm. Cô chính là không hiểu nổi mình, lấy đâu ra sức lực để thực hiện theo yêu cầu của anh.
Mỗi lần mà cô mệt quá không còn hơi sức để chụp nữa, thì anh lại dùng chiêu hôn cô trước mặt bao người để dọa, cô sợ quá lập tức hồi phục lại để kết hợp chụp ảnh với anh. Vân Thiên Lâm đúng là tên cầu lỳ trong đám cưới.
Bạch Hiểu Nguyệt ra rời ngã người trên ghế sô pha, chẳng buồn động đậy. Vân Thiên Lâm nhìn cô thể lực yếu ớt liền mỉm cười, nâng người cô dậy, anh mát xa hai vai cô.
“Thoái mái không?”
Bạch Hiểu Nguyệt nhắm chặt mí, mặc anh muốn làm gì thì làm. Tùy ý đáp: “Ừ, thoải mái lắm. Nhưng mà chỉ một lúc sau, bàn tay anh xấu xa đã len lỏi vào trong cổ áo vuông của cô, xoa bóp phần trắng non.
Bạch Hiểu Nguyệt đã mê ngủ không còn ý thức, vẫn là tùy ý đáp: “Ừ, thoải mái lắm.”
Vân Thiên Lâm cứ thế được lợi chiếm tiện nghi của cô. Đang vui vẻ thì Lăng Phong gọi điện rủ đi tụ tập. Vân Thiên Lâm nghĩ nghĩ định từ chối thì ở đâu Bạch Hiểu Nguyệt mở mắt ra, liền thấy một tay anh nghe điện thoại, còn một tay anh vẫn đang nhào nắn một bên trắng nõn của cô.
Bạch Hiểu Nguyệt trừng mắt nhìn anh, Vân Thiên Lâm chột dạ, rút tay lại, nhanh chóng chuyển đề tài, nếu không tối nay cô cho anh ăn chay mất. Anh nói: “Lăng Phong gọi chúng đi ra ngoài, anh nghĩ chắc em mệt nên không muốn đi.”
Bạch Hiểu Nguyệt khựng lại, cô nhớ đến Giai Giai gần đây chắc chắn là tâm trạng không được tốt, nhân cơ hội này giúp cậu ấy thay đổi không khí.
“Ai bảo là không đi, em đi, anh nhanh nói với Lăng Phong đi, kẻo anh ấy đổi ý.”
Vân Thiên Lâm ngạc nhiên nhưng không dám nói nhiều, chỉ có thể truyền đạt lại ý cho Lăng Phong.
Giai Giai vốn dĩ không muốn đi, nhưng lại sợ mọi người nói là vì sự tình lần trước, nên cố tình trốn tránh Cố Thần, như vậy lại càng xấu hổ hơn. Mà cô cũng đâu có bị tổn thương lắm, sao lại không dám đi chứ.
Ở trên đường Cố Thần chạy đến thì nhận được điện thoại của Thẩm Nhược Tâm, nói là thấy không khỏe trong người, mà cô lại không có ai chăm sóc. Thế nên Cố Thần phải chạy qua nhà Thẩm Nhược Tâm một chuyến, báo lại với Lăng Phong là anh đến trễ.