Chương
Lăng Phong ngẩn ngơ, dùng đã đoán đúng Cố Thần sẽ tức giận khi thấy Giai Giai say, nhưng điều anh không ngờ tới chính là nụ hôn ướt át kia. Anh quay qua hỏi Vân Thiên Lâm: “Thiên Lâm, hai người đó hôn nhau thật à!”
Vân Thiên Lâm nhún vai, không trả lời, sự thật đã rõ ràng cơ mà.
Giai Giai mang theo hơi say, giãy giụa thoát khỏi bàn tay của Cố Thần. Nhưng mà sức của Giai Giai sao có thể đọ lại với Cố Thần. Cô cứ thế bị Cố Thần kéo tới cuối hành lang, trên đường đi cô không ngừng nói với Cố Thần: “Anh buông ra, anh không có quyền kéo tôi đi thế này. Người anh nên quan tâm đó là Thẩm Nhược Tâm, chứ không phải là tôi.”
“Trần Giai Giai, ai cho phép em uống rượu rồi hôn bừa bãi bên ngoài.”
Cố Thần vô cùng tức giận, người phụ nữ này không biết uống rượu say bên ngài rất dễ xảy ra chuyện hay sao? Đặc biệt cô lại còn là con gái, cô ấy không biết mức độ nguy hiểm của nó hay sao?
“Cố Thần, tôi nói cho anh biết, anh dựa vào cái gì mà quản tôi. Tôi uống rượu hay không uống rượu thì cũng chẳng có liên quan gì đến anh. Tôi đi đây. Lăng Phong, chúng ta tiếp tục uống.”
Giai Giai đã say mèm, căn bản cô cũng chẳng biết mình nói gì. Nhưng những lời đó lại chọc giận phải người nào đó. Ngọn lửa đang được châm ngòi bỗng bốc cháy bừng lên.
Dựa vào cái gì mà quản? Giai Giai chết tiệt, cô dám nói với anh như vậy.
“Trần Giai Giai, em nói lại một lần nữa xem nào.” Cố Thần một tay chống trên tường, đôi mắt trừng trừng nhìn cô bộ dáng ngả nghiêng, miệng còn la hét uống tiếp.
Hơi thở của Cố Thần gấp gáp vì tức giận, rốt cục thì người phụ nữ này đang suy nghĩ cái gì trong đầu vậy. Ngày sinh nhật hôm đó, mặc dù anh chưa kịp trao quà, nhưng ý tứ của anh còn không quá rõ ràng sao?
Anh thật sự không biết người phụ nữ này có bao nhiêu là ngốc nghếch. Nghĩ thế, Cố Thần nổi lên một cơn điên, anh muốn phá hủy một thứ gì đó. Cố Thần nhịn không được đấm một quyền lên trên tường, lần đầu tiên anh có cảm giác mình thật bất lực.
Loại cảm giác này chưa từng có khi trước kia anh ở bên Thẩm Nhược Tâm. Lúc ấy, Thẩm Nhược Tâm có vô lý như thế nào thì anh cũng chỉ nhân nhượng. Nhưng hiện tại anh so với người điên chẳng khác gì nhau, những chuyện liên quan đến cô anh đều dễ dàng bị tác động mà bộc lộ tức giận, trước nay tính tình của anh rất tốt không giống bây giờ không khống chế được.
Đột nhiên Giai Giai bị giam cầm vào một góc, không thể nhúc nhích, tư thế thân mật, cả người Giai Giai đều bị hơi thở của Cố Thần vây lấy, cô trở nên im lặng cũng nhìn anh. Đột nhiên cô hét lên với Cố Thần, bao nhiêu ấm ức trong những ngày qua được tuôn ra.
“Cố Thần, tôi nói cho anh biết, tôi không phải là loại con gái dễ dãi, tự anh định đoạt thế nào cũng được. Anh đừng tưởng tôi yêu anh thì anh muốn làm thế nào thì làm, tôi không hèn mọn đến mức cầu xin tình yêu của anh. Nếu như đã không yêu nhau, anh làm ơn buông tha cho tôi, xin anh đừng hành hạ trái tim tôi nữa…”
Lời nói chưa dứt, Cố Thần đã ngăn chặn cái miệng nhỏ của Giai Giai đang oán trách, lưỡi anh càn quét vào bên trong khắp mọi ngóc ngách, mút lấy bờ môi cô. Thì ra cô còn yêu anh, không những cô không yêu anh mà còn rất rất yêu. Chỉ có yêu thì mới đau khổ.
Khi Giai Giai đã bắt đầu khó thở vì nụ hôn mãnh liệt của Cố Thần, anh mới luyến tiếc buông môi cô ra, anh nhìn bờ môi đỏ mộng của cô thì thào.
“Ai nói là tôi không yêu em, tại sao em lại ngu ngốc đến thế. Tôi thật sự muốn đi vào trong đầu em để xem nó chất chứa cái gì, có phải chỉ toàn là nước không?”
Giai Giai nhíu chặt mày, đắm chìm trong nụ cười giảo hoạt của anh, cô không hiểu ý của anh là gì? Cái cô cần là một lời minh bạch, bởi vì ở anh cô không có một sự đảm bảo an toàn nào.
Cố Thần chống người dậy, cũng đỡ cô lên đứng cho ngay thẳng. Cố Thần nhìn bộ đồ hôm nay cô mặc, anh không hài lòng một chút nào, quá là thiếu vải rồi, anh chỉnh chỉnh lại cổ áo của cô đã trễ xuống khỏi ngực làm lộ ra một mảng trắng đầy đặn. Sau đó chỉnh lại trang phục của mình, Cố Thần thấy cả hai người đều đã trong trạng thái tươm tất. Anh mới nghiêm trang mà thông báo với cô.