Chương
Sau một lúc qua đi, Bạch Hiểu Nguyệt gục xuống vai anh thở dốc, không khí vẫn còn tản mạn của sự nóng hổi. Cô đã hoàn thành tốt nhiệm vụ.
Vân Thiên Lâm vẫn còn đang đắm chìm trong cuộc rượt đuổi vừa rồi, đối với anh mà nói một lần với cô không bao giờ là đủ. Chờ cho cô ổn định lại tinh thần, Vân Thiên Lâm đặt cô lên trên bàn trang điểm, anh gạt xuống hết mấy thứ đồ của cô xuống đất.
Bạch Hiểu Nguyệt định đứng lên thì bị hành động của anh làm cho ngạc nhiên, cô hét lên: “Vân Thiên Lâm, mấy thứ đồ đó đắt lắm.”
Vân Thiên Lâm nào có bận tâm đến, trong mắt anh hiện giờ chỉ muốn cô thêm một lần nữa, Bạch Hiểu Nguyệt nhìn ánh mắt Vân Thiên Lâm, nhận ra ý đồ của anh, cô giãy nãy muốn tránh thoát khỏi sự kìm cặp của anh: “Anh nói là chỉ một lần thôi mà, đồ lừa gạt, không giữ lời hứa, em mệt rồi, chỗ đó không chứa nổi của anh nữa.”
“Anh vẫn cứ vào đấy, anh sẽ mua lại toàn bộ đồ trang điểm cho em, loại em thích nhất.” Vân Thiên Lâm đột ngột xuất ra một câu, anh biết là chỗ đó của cô không dung nạp nổi của anh, cho nên anh mới cố gắng từ từ làm cho cô thích ứng. Nếu không, cuộc sống về sau của anh sẽ thảm.
“Chính anh phải tự dẫn em đi mua.”
Mắt Bạch Hiểu Nguyệt lóe lên, liền nói ra yêu cầu của mình. Phải nói là Vân Thiên Lâm không thích cô trang điểm đậm, anh luôn luôn phản đối cô suốt ngày bôi bôi trét trét, việc anh tự mình dẫn cô đi mua ngụ ý là một sự nhân nhượng rất lớn. Cô phải nhân cơ hội này mà lợi dụng mới được.
Vân Thiên Lâm hào sảng trả lời: “Được, giờ thì thỏa mãn anh nào!”
“Anh…”
Bạch Hiểu Nguyệt chưa nói ra khỏi đầu môi đã bị Vân Thiên Lâm khóa miệng lại, anh lấy hai tay cô choàng qua cổ anh, một chân anh tách chân cô ra, len lỏi vào nơi giữa.
Trong phòng lại một lần nữa lại vang lên tiếng kêu yêu mị của Bạch Hiểu Nguyệt và tiếng động của bàn ghế.
Sau một tiếng ba mươi phút, Bạch Hiểu Nguyệt trải qua hai lần cùng với Vân Thiên Lâm, cô chỉ có thể thở dốc, gục trên vai anh mà ổn định lại hơi thở. Cùng lúc đó, Giai Giai gọi điện tới nói là thay đổi thời gian hẹn thêm một tiếng nữa. Bạch Hiểu Nguyệt thở phảo một hơi nhẹ nhõm, cũng may, nếu không cô không biết phải giải thích thế nào với Giai Giai.
Vân Thiên Lâm ôm Bạch Hiểu Nguyệt, khuôn mặt anh đang ngụp lặn trước ngực cô bất chợt ngẩng đầu lên, anh tinh nghịch nói: “May là Giai Giai gọi điện đến sau khi chúng ta đã xong, nếu không thì phiền phức rồi.”
Bạch Hiểu Nguyệt đấm đấm vai anh, giọng nói yểu xìu, không còn hơi sức: “Tại anh đấy, giờ thì em không còn sức nữa rồi.”
Vân Thiên Lâm cười cười, bế cô đi vào nhà tắm, miệng vẫn không ngừng nói: “Em phải ăn nhiều vào, mới có sức khỏe để đáp ứng anh.”
Sau khi đã chuẩn bị xong tất cả một lần nữa, Vân Thiên Lâm hôn lên tóc cô, anh không nỡ để cô đi, nhưng mà lời anh hứa cần phải thực hiện, nếu không có thể tối nay anh không được chiếm tiện nghi của cô.
“Em đi cẩn thận, chú ý an toàn một chút.”
Bạch Hiểu Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu, cô nhón chân lên hôn ở cổ Vân Thiên Lâm một cái, chào tạm biệt anh.
Đang đi nửa đường, Giai Giai lại gọi điện đến, nói là không thể đi được.