Chương
“Sao lại không đi?”Trong điện thoại, Giai Giai ấp úng nửa ngày, bị Bạch Hiểu Nguyệt truy hỏi, Giai Giai mới nói ra.
Nguyên nhân chính là Thẩm Nhược Tâm hẹn Giai Giai ra gặp mặt, Bạch Hiểu Nguyệt nhíu mày, là Thẩm Nhược Tâm đang có ý đồ gì. Hôm đó rõ ràng Cố Thần đã chọn cô ta mà không phải là Giai Giai, cô nên kêu Giai Giai đến đắc ý ăn mừng à.
“Mình đi với cậu, chắc chắn là cô ta không có ý đồ tốt, hai người đi sẽ an toàn hơn.”
Thẩm Nhược Tâm hẹn gặp Giai Giai ở một quán bar, vào thời điểm ban ngày cho nên quán bar cơ bản không có ai, có thì cũng chỉ lác đác vài người.
Bạch Hiểu Nguyệt với Giai Giai nhìn xung quanh, tại sao Thẩm Nhược Tâm lại hẹn Giai Giai ở đây. Nhưng mà nghĩ lại đây là ban ngày, hẳn là không có chuyện gì xảy ra. Với lại Giai Giai đồng ý đến đây chính là cũng muốn hỏi Thẩm Nhược Tâm thật sự yêu Cố Thần chứ, Cố Thần đã vì Thẩm Nhược Tâm mà mất đi rất nhiều niềm tin trong tình yêu, cô mong là Cố Thần sống được hạnh phúc.
Thẩm Nhược Tâm đã có mặt rất lâu rồi, Bạch Hiểu Nguyệt và Giai Giai mở cửa ra nhìn thấy bên trong Thẩm Nhược Tâm đã ngồi đợi sẵn, xung quanh toàn bộ đều là rượu trắng.
Bạch Hiểu Nguyệt không đếm được rốt cục trong căn phòng này có bao nhiêu ly rượu trắng, cơ bản là nhiều không đếm xuể, mà hầu như ly nào cũng chưa uống.
“Sao? Sợ tôi làm gì cho nên mới kêu thêm một người tới đây? Thẩm Nhược Tâm khiêu khích cười cười.
“Cô tìm tôi có chuyện gì, nói thẳng vào vấn đề đi, tôi cũng có một câu hỏi muốn hỏi cô. Chúng tôi đang rất vội, cô có gì thì nói nhanh lên.”
“Cô vội sao? Là vội đi hẹn hò với Cố Thần hay là vội rời đi vì sợ tôi sẽ làm gì?” Thẩm Nhược Tâm ngồi biếng nhác ở một bên cười mỉa mai.
“Cô rốt cục là có ý gì? Chuyện của Cố Thần cô là người rõ nhất. Nếu như chúng tôi đến đây chỉ để nghe mấy lời nói nhăng nói cuội của cô thì xin phép, chúng tôi về trước.”
Bạch Hiểu Nguyệt không kiên nhẫn kéo lấy tay Giai Giai ra về, không hiểu sao cô có cảm giác ớn lạnh khi đứng ở đây, cô chỉ mong Giai Giai rời khỏi đây nhanh chóng. Nhưng mà Giai Giai vẫn còn một câu hỏi muốn hỏi Thẩm Nhược Tâm, nếu như cô ta chiếm lấy Cố Thần chỉ để trục lời về vật chất, thì cô phải giành lấy Cố Thần từ tay Thẩm Nhược Tâm.
Giai Giai chần chừ chưa muốn đi, vừa hay Thẩm Nhược Tâm nói ra một lời ngăn lại bước đi của Bạch Hiểu Nguyệt và Giai Giai.
“Tôi có chuyện về Cố Thần muốn nói cho cô nghe. Nếu cô không muốn nghe thì có thể ra về.”
Lời này thành công ngăn chặn lại bước đi Giai Giai. Giai Giai đi về trước, Bạch Hiểu Nguyệt bất đắc dĩ theo sau.
“Tôi đang lắng nghe đây, nếu như cô dám làm gì chúng tôi, thì cô biết đấy ở đây có Bạch Hiểu Nguyệt, chắc chắn Vân Thiên Lâm sẽ không tha cho cô nếu chúng tôi thiếu mất một miếng da.”
Ngữ khí của Giai Giai cao ngạo làm cho Thẩm Nhược Tâm rất khó chịu, Thẩm Nhược Tâm đang tưởng tượng nếu như chuyện một hồi sau xảy ra, không biết Trần Giai Giai có được cái kiêu ngạo đứng nói chuyện thế này với cô nữa không?
“Trần Giai Giai, cô có muốn biết ngày đó Cố Thần nói với tôi về cô những gì không? Tôi bảo đảm với cô, những điều tôi sắp nói sẽ không làm cô thất vọng.”
Các bạn chọn truyen. one đọc để ủng hộ team ra chương mới nhé!
Trong lòng Giai Giai hồi hộp, Cố Thần nói gì về cô ư? Cô thật sự rất muốn biết, dù cho anh nói tốt hay xấu gì thì cô cũng muốn nghe. Chợt Giai Giai khựng lại, nhỡ Thẩm Nhược Tâm nói dối thì sao?
“Cô thử nói một chút xem có hấp dẫn tôi hay không? Ai biết được cô lập ra mưu kế gì đó hãm hại chúng tôi thì sao? Hiểu Nguyệt, chúng ta về thôi.”
Có trởi mới biết Bạch Hiểu Nguyệt muốn thoát khỏi đây thế nào, nghe được Giai Giai muốn đi, cô nhanh chóng rảo bước chân thật nhanh. Cô chỉ muốn rời khỏi đây càng nhanh càng tốt.
“Tối hôm đó, Cố Thần nói rằng tôi và anh ấy không thể làm lại từ đầu được nữa. Anh ấy đã có người mình yêu rồi. Sao cô có muốn biết người anh ấy yêu là ai không?”
Giai Giai và cả Bạch Hiểu Nguyệt đều dừng lại. Phải biết rằng tối hôm đó tất cả mọi người đều rời đi, chỉ có Thẩm Nhược Tâm và Cố Thần ở lại. Chỉ có hai người mới biết chuyện gì xảy ra. Đừng nói là Giai Giai, mà cả Bạch Hiểu Nguyệt cũng muốn biết người mà Cố Thần yêu là ai.