Chương
Vân Thiên Lâm hỏi như vậy, Bạch Hiểu Nguyệt cũng rõ ý tứ của anh. Anh chính là đang nghi ngờ chú của cô có liên quan đến chuyện này? Tại sao chú của cô lại làm vậy, công ty đều là của hai người, có điều quyền hạn của bố cô lớn hơn vì bố là người sáng lập ra nó. Nhưng trong ký ức của cô, chú và bố rất tốt với nhau. Nhớ có lần bố cô bị thương ở ngoài công trình, mất máu rất nghiêm trọng, chính chú là người truyền máu trực tiếp cho bố cô. Nhìn chú không giống như là người xấu.
Vân Thiên Lâm nghe nói thế, liền nhíu mày. Vụ việc này anh đã tra đi tra lại nhiều lần nhưng cuối cùng vẫn không có manh mối nào chứng minh chú của Bạch Hiểu Nguyệt là người đứng đằng sau vụ này. Là anh nghi oan cho ông ta hay là ông ta làm việc quá kỹ, không để lại một chút chứng cứ nào.
Chuyện này tạm thời gác qua, chưa làm sáng tỏ được vụ việc ngày nào anh sẽ không bỏ qua vụ này một cách dễ dàng. Thời gian chậm rãi trôi qua từng ngày, đến một hôm là ngày giỗ của mẹ Bạch Hiểu Nguyệt.
Bạch Hiểu Nguyệt và Vân Thiên Lâm dậy rất sớm, Bạch Hiểu Nguyệt chuẩn bị váy kỹ càng, màu trắng tinh, màu mà mẹ thích nhất. Còn Vân Thiên Lâm đã chuẩn bị một bó hoa bách hợp. Hai người đi đến trước cửa nghĩa trang, thì gặp ông lão bảo vệ, ông không nhớ lắm Bạch Hiểu Nguyệt nhưng mà nhớ rất rõ Vân Thiên Lâm.
“Thằng nhóc này, không phải lần này lại đến tìm người đấy chứ?” Thời tiết bây giờ là mùa hè nên không tránh khỏi nóng nực, ông lão vừa cầm cái quạt phe phẩy vài cái vừa hỏi.
“Ha ha. Để ông chê cười rồi, cháu đến đây với vợ của mình.” Vân Thiên Lâm xấu hổ cười cười, đó đúng là lần đầu tiên anh thất thố đến vậy, cứ như một thằng ngốc đi tìm cô, khoảng khắc đó đúng là rất đáng nhớ.
Bạch Hiểu Nguyệt đặt đóa hoa bách hợp lên trên mộ của mẹ, cô cứ đứng nhìn mẹ như thế, hồi tưởng lại những kí ức khi còn nhỏ. Cô nhắm lại cảm nhận giọng nói của mẹ vang lên bên tai. Cô mỉm cười nhàn nhạt hạnh phúc, tuy mẹ đã không còn, mẹ không có cơ hội nhìn thấy cô lớn lên nhưng hình ảnh xinh đẹp của mẹ vẫn luôn nằm trong trí nhớ của cô, “Mẹ, hôm nay trời rất đẹp, tuy nhiên thời tiết có hơi nóng một chút, con có đem tới loại nước hoa quả mà mẹ thích nhất. Còn nữa, mẹ có thấy chồng con không? Anh ấy rất đẹp trai, còn đẹp trai hơn cả bố. Mẹ ở trên thiên đàng cứ yên tâm về con nhé, con bây giờ rất hạnh phúc. Chúc mẹ một ngày vui vẻ trên những bóng mây.”
Vân Thiên Lâm đứng kế bên, anh thắp vài nén hương cho mẹ, anh ôm Bạch Hiểu Nguyệt trong lòng, cảm nhận hơi ấm của cô. Anh cảm ơn mẹ đã sinh ra Bạch Hiểu Nguyệt, để Bạch Hiểu Nguyệt đến với anh trong cuộc đời này.
Vân Thiên Lâm và Bạch Hiểu Nguyệt định ra về thì âm thanh từ xa truyền tới, Bạch Hiểu Nguyệt lúc này nhìn lại, thế nhưng lại là…Chú, thím, Bạch Vân Khê và có cả Trình Lãng.
Bọn họ tới đây để làm gì?
Từ trước giờ, Bạch Hiểu Nguyệt không có khi nào cảm thấy Tần Lệ lại tốt đến như vậy, tới ngày giỗ của mẹ cô đến thăm. Thời điểm mẹ cô còn sống, có bao giờ thấy bà ta đối xử tử tế với mẹ, không nói móc méo, mỉa mai thì cũng là đố kỵ, ghanh ghét.
“Ui da, ta còn tưởng rằng ai đó bước chân vô giới nhà giàu rồi thì đã quên mất ngày giỗ của mẹ mình rồi. Không nghĩ tới lại có lương tâm như vậy.” Mỗi lần Tần Lệ mở miệng ra không là cạnh khóe thì cũng là nói móc méo, không ốc, Bạch Hiểu Nguyệt cô quen rồi.
“Thím Tần à, khi mẹ còn sống, có bao giờ thấy dì tốt như vậy đâu. Bây giờ mẹ chết rồi, thím giả mù sa mưa tới đây thăm cái gì chứ. Thím là đang ở trước mặt con rể nhà giàu ra vẻ mình là người tốt sao?” Bạch Hiểu Nguyệt cũng lạnh lùng nói một câu, cô liếc mắt qua Bạch Vân Khê đang được Trình Lãng đỡ, Bạch Vân Khê đã bắt đầu thấy bụng, thế là cô sắp có một người cháu để bồng rồi.
“Bạch Hiểu Nguyệt, cô có ý gì, ta đã có lòng tốt đến thăm chị dâu, cô không còn không biết lễ phép mà còn nói ta như vậy. Thật đúng là một đứa cháu phản phúc, nhiều năm ở nhà ta, ăn uống miễn phí, một công do ta dưỡng dục thế mà bây giờ quay lại trở mặt. Chị dâu à, là em không giáo dục con của chị thật tốt, để bây giờ nó ngổ ngáo thế này.” Tần Lệ bắt đầu nhỏ những giọt nước mắt cá sấu, nói những lời đổi trắng thành đen.
“Thôi đi, đừng có om sòm nữa. Hôm nay là ngày giỗ của chị dâu, đừng có làm nháo lên nữa, an phận hết cho ta.” Bạch Ngọc Dương không chịu nổi vợ của mình, bao nhiêu năm cái tính nết tranh đua vẫn không thay đổi.