Chương
Bạch Ngọc Dương vừa quát lên, Tần Lệ ngay lập tức câm miệng. Bà chính là nhìn Bạch Hiểu Nguyệt không vừa mắt, không phải là gả cho người giàu sao? Gả đi lâu như vậy, cũng không thấy động tĩnh gì, chắc chắn là bị vấn đề gì đó, sớm hay muộn gì thì cũng bị người nhà họ Vân đuổi đi thôi.
Bạch Ngọc Dương nhìn đứa cháu gái trước mặt, ông vẫn là thấy áy náy. Cho nên mở đầu câu chuyện ông không tránh được cảm giác chột dạ.
“Ừm…Hiểu Nguyệt, dạo này con thế nào rồi? Con xem con kìa, kết hôn rồi là không còn về nhà chú nữa, khi nào rảnh thì về thăm một chút, phòng của con chú luôn để trống và vẫn dọn dẹp.”
Bạch Hiểu Nguyệt nhớ rất rõ, lúc cô trở về, đổi lại là cái gì, một lời nói hãy vì công mà giúp chú. Bắt cô phải kết hôn với một lão già để có tiền vực dậy công ty, đó chẳng khác nào là bắt cô đem đi bán. Bây giờ nói như thế chẳng khác nào là giả nhân giả nghĩa.
“Chú à, chú cảm thấy hiện tại mấy lời này có ý nghĩa gì sao? Nếu như không phải là người của Vân gia cứu, thì có lẽ bây giờ con đang trở thành góa phụ hoặc có thể bố của con không phải ở trong bệnh viện, mà là đầu đường xó chợ rồi.”
Nói không hận là giả. Bởi vì cô đã từng xem họ là người nhà, xem họ là những người thân duy nhất, thế mà cô bị họ đối xử như một công cụ kiếm tiền, bị ghét bỏ vì sợ tranh giành gia sản. Cô đã không còn xem họ là người nhà từ lâu rồi.
“Hiểu Nguyệt, con nhất định phải nói những lời như vậy sao? Dù sao đi nữa, chúng ta vẫn là người một nhà, hôm nay là ngày giỗ của mẹ con, chắc chắn mẹ con sẽ không hy vọng người một nhà chúng ta không hòa hợp. Chuyện lúc trước là chú không còn cách nào khác nên mới buộc phải làm như vậy. Bây giờ ở chỗ này, chú xin lỗi con, hy vọng con có thể tha thứ cho chú, đều là do chú vô dụng mới làm cho công ty đi vào nguy cơ phá sản, nếu là anh ấy, hẳn sẽ không để chuyện này xảy ra.”
Nhắc tới bố, lòng cô chợt trở nên nhẹ hẳn, là ông ta lúc trước cứu bố cô một mạng, ơn cứu mạng đó không thể nào quên được. Nhưng chuyện nào ra chuyện đó, cô không thể nào tha thứ cho ông ta lấy cô làm vật buôn bán đổi chác, bố cô sẽ như thế nào đây khi nghĩ rằng con gái mà mình yêu thương lại bị kẻ cứu mạng mình đem đi bán con gái của mình. Cuộc đời có những tình tiết thật buồn cười, không thể nào phân biệt được đúng sai.
“Hiểu Nguyệt, mong em hãy hiểu cho bố của chị, là bố chị đã đi vào con đường bế tắc rồi nên mới làm như vậy. Nhưng lúc đó bố cũng đã tìm hiểu đối phương rất kỹ càng mới quyết định gả em cho người ta, ngoại trừ có chút lớn tuổi ra thì còn lại điều kiện rất tốt. Là bố chị sợ em còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, kết hôn sẽ bị người ta lừa gạt sẵn tiện mới giới thiệu cho em người tốt.”
Bạch Vân Khê không tiếp lời Bạch Ngọc Dương, Bạch Hiểu Nguyệt nghe xong lại càng thấy phẫn nộ trong lòng hơn. Cái gì mà từ bọn họ sai trước lại đổ tội sang cho cô là còn nhỏ không hiểu chuyện. Thật là nực cười, cái này giống với câu vừa ăn cướp vừa la làng.
“Bạch Vân Khê, cô thực sự là biết nói chuyện, nếu như ngoại trừ lớn tuổi ra, cái gì cũng tốt sao cô không gả cho ông ta, cái gì cô cũng muốn giành với tôi cơ mà, sao đột nhiên nhường phần này lại cho tôi. Nói nghe không biết ngượng mồm. Mẹ của tôi không cần các người đến thăm.”
“Cô…”
Bạch Vân Khê chưa kịp nói dứt câu đã bị Bạch Ngọc Dương ngăn lại, ông thở dài, đi đến bia mộ đặt bó hoa xuống, lạy ba lạy rồi đi. Bạch Ngọc Dương vẫn còn lấn cấn, ông muốn nói nhưng rồi lại thôi. Trước khi đi, ông vẫn không nhịn được mà nói với Bạch Hiểu Nguyệt một câu: “Hiểu Nguyệt, có rảnh thì trở về nhà ăn cơm, mọi người đều là người một nhà cả, anh ấy hẳn sẽ không hy vọng chúng ta biến thành như thế này.”
Ông ta như thế mà cũng dám nhắc đến bố cô, cô tin tưởng bố cô sẽ đồng tình với quyết định của cô, không quay trở về cái nhà gọi là gia đình đó, nó vỗn dĩ không thuộc về cô.
“Vậy thì chờ đến khi bố tôi tỉnh lại đã hẳn nói, lúc đó tôi và bố sẽ trở lại Bạch gia.”
Câu này làm cho Bạch Ngọc Dương nghẹn lại, một chữ cũng không nói nên lời. Nhiều năm như vậy, bố của Bạch Hiểu Nguyệt đã không tỉnh lại, tất cả mọi người cũng không ôm hy vọng nữa. Nếu đổi lại là người khác, phỏng là sẽ từ bỏ trị liệu đắt đỏ. Chỉ có Bạch Hiểu Nguyệt là kiên trìm tin tưởng nhất định bố của mình sẽ tỉnh trở lại.