Chương
“Chừng nào thì xong?” Vân Thiên Lâm ngồi lại chỗ ngồi, trong tay quay quay cây bút máy.
“Em cũng không biết nữa, có lẽ cuộc họp sẽ kết thúc nhanh thôi. Anh về trước, đừng chờ em, nhớ ăn cơm đúng giờ, coi chừng lại đau dạ dày.” Bạch Hiểu Nguyệt lo lắng, sợ cô không ăn cơm với anh là anh lại tăng ca, không ăn uống đúng giờ.
“Không sao, kết thúc cuộc hộp thì gọi, anh tới đón em.”
“Đừng, em có thể tự bắt taxi trở về được mà.” Đi đi lại lại có chút vất vả, với lại Vân Thiên Lâm lại còn làm việc rất nhiều, anh cần phải nghỉ ngơi.
“Ngoan, nghe lời anh! Khi nào xong thì gọi cho anh.” Vân Thiên Lâm nói xong tắt máy ngay, lại một lần nữa mở máy tính ra. Dù sao bây giờ anh về nhà thì cũng sẽ làm việc, chi bằng ở đây chờ cô về chung.
Cuộc họp nhanh chóng diễn ra, Bạch Hiểu Nguyệt ngồi ở góc cuối, ghi ghi chép chép, dùng bút ghi âm ghi lại. Nội dung chủ yếu nói về miếng đất đấu giá kia, hiện tại Vinh Thăng không đủ vòng vốn để lưu động, ngân hàng nói giá trị của miếng đất cao hơn giá trị thực rất nhiều, ngân hàng không muốn cho vay vì sợ rủi ro.
Bạch Hiểu Nguyệt lắng nghe, trong lòng thầm nói xem ra Vân Thiên Lâm đã đoán đúng, Vinh Thăng không có khả năng khai phá miếng đất này, cuối cùng cũng sẽ nhổ ra cho người khác, hoặc sẽ là tìm mộ đối tác cùng nhau hợp tác, chứ một người độc chiếm cái miếng piza này là không có khả năng.
Dự toán cho miếng đất chỉ tối đa triệu, nhưng Trình Lãng nhất thời xúc động đã mua lên đến triệu, điều này gây cho Trình Lãng rất nhiều phiền toái. Hội đồng quản trị bắt đầu chỉ trích Trình Lãng, làm cho công ty tổn thất nặng nề.
Cuối cùng Trình Lãng không thể giải quyết vấn đề lưu động vốn, nên cách giải quyết nhanh gọn nhất chính là tung mảnh đất này ra, Vinh Thăng sẽ không phải chịu tổn thất quá lớn.
Buổi họp kết thúc trong tâm trạng chẳng mấy vui vẻ, mọi người lục tục ra về. Bạch Hiểu Nguyệt cũng từ từ thu dọn đồ đạc, nhìn dáng vẻ thờ ơ của cô, Trình Lãng có chút đau lòng, nhưng vẫn không nhịn được, mở miệng.
“Hiểu Nguyệt, em có thể ở lại một chút nghe tôi tâm sự không? Anh… có chút mệt mỏi…với tư cách là bạn bè thôi. Phải, là bạn bè.” Nhìn bộ dáng tiều tụy mệt mỏi của Trình Lãng, Bạch Hiểu Nguyệt không đành lòng nán lại, dù sao đi nữa, chuyện thành ra thế này cũng có một phần âm mưu của Vân Thiên Lâm, coi như là chia buồn với anh ta.
“Hiểu Nguyệt, quả thật gần đây anh có chút mệt mỏi. Công việc, gia đình hầu như anh không thể quản lý tốt được.” Trình Lãng ngồi ở trên ghế, đầu ngẩng lên nhìn trần nhà, cười cười tự giễu mình.
Trong chuyện này Bạch Hiểu Nguyệt chỉ có thể là người lắng nghe, cô không tiện đưa ra bất kỳ lời phán xét hay an ủi nào.
“Nếu như có gì phiền muộn, anh cứ nói hết, tôi sẽ lắng nghe và sẽ không đi nói với ai bất kể một lời nào, trong đó kể cả Vân Thiên Lâm.”
Trình Lãng thấy mình thật thất bại, so với Vân Thiên Lâm đúng là anh không thể đem lại hạnh phúc cho cô, thế mà bây giờ anh lại bắt cô ngồi đây chứng kiến bộ dáng yếu đuối của mình. Anh nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, rồi mở mắt ra thay đổi dáng ngồi nghiêm túc.
“Xin lỗi đã làm lãng phí thời gian của em, chắc là Vân Thiên Lâm đang đợi, em có thể về được rồi!” Trình Lãng nói ra một câu, anh không muốn Bạch Hiểu Nguyệt thấy bộ dạng chán chường của mình, nó thể hiện anh là người rất bất tài, gặp chuyện là không thể giải quyết.
Bạch Hiểu Nguyệt ngạc nhiên, nhưng cũng không hỏi nhiều, chuyện này chỉ có Trình Lãng mới giải quyết được, kể khổ cũng không làm được gì. Cô định đi ra cửa, chưa kịp mở cửa thì bị một ai đó đẩy mạnh ra, Bạch Vân Khê ôm bụng đã có một chút lớn đi vào, tay đỡ eo, đôi mắt tức giận nhìn Trình Lãng và Bạch Hiểu Nguyệt đơn thân ở trong phòng.
Trình Lãng mắt thấy Bạch Vân Khê, cơn nhức đầu của anh lại truyền đến: “Đã trễ rồi, em đến đây làm gì?” Ngữ khí Trình Lãng đầy trách cứ, suốt ngày ngoài lẽo đẽo theo anh ra, hở một chút là làm nũng thì Bạch Vân Khê có thể làm gì chứ.