Chương
“Bạch Hiểu Nguyệt, cô có biết đây là anh rể của cô không? Là chồng của chị cô đó! Không phải cô đã kết hôn rồi sao, suốt ngày ve vãn trước mặt chồng tôi làm gì?”
“Bạch Vân Khê, cô hiểu lầm rồi.” Bạch Hiểu Nguyệt đã quá quen với cái thái độ tức giận vô cớ này của Bạch Vân Khê, cô từ từ giải thích với cô ta.
“Hiểu lầm? Là hai người chủ tớ, thế mà lại ở chung một văn phòng. Bạch Hiểu Nguyệt, địa vị của cô ở công ty đâu đến mức phải thường xuyên đến phòng họp. Đến đây không phải là để mồi chài Trình Lãng thì là gì nữa.” Bạch Vân Khê rất tức giận, cứ hở ra một chút Trình Lãng là bướm lại bay xung quanh anh, cô mới không cho kẻ nào có bất kỳ cơ hội.
“Vân Khê, Bạch Hiểu Nguyệt nói đúng, là hiểu lầm thôi. Hôm nay trưởng phòng Lưu xin nghỉ nên mới thay trợ lý của mình đến đây dự cuộc họp. Em không tin thì anh cũng hết cách. Bạch Hiểu Nguyệt, em ra ngoài được rồi.”
Bạch Hiểu Nguyệt gật đầu với Trình Lãng, không có nhìn qua Bạch Vân Khê rồi rời khỏi văn phòng. Dù sao phụ nữ mang thai rất là đa nghi, Trình Lãng phải cực một phen rồi.
Bạch Vân Khê mắt thấy Bạch Hiểu Nguyệt rời khỏi, không ngừng la hét, nhưng vì đang mang thai không thể làm gì dùng quá sức, nên Bạch Vân Khê không thể đuổi theo Bạch Hiểu Nguyệt.
Bạch Vân Khê một bộ dạng cực kỳ ủy khuất, nhìn Trình Lãng, ánh mắt đã bắt đầu nổi lên một tầng hơi nước.
“Sao anh có thể nói như thế với em được. Dù gì mang cũng là phụ nữ mang thai mà, rất nhạy cảm đó. Có phải hiện tại em rất khó nhìn, cho nên anh mới xấu hổ mỗi khi mang em ra ngoài, em sẽ không làm phiền anh nữa, ngu ngốc ở nhà dưỡng thai.”
Đối với tính tình của Bạch Vân Khê, anh lúc nào cũng phải dỗ dành. Nhưng dỗ hoài anh cũng sinh ra mệt mỏi. Cho là Bạch Vân Khê có thể không vì anh mà thông cảm đi, nhưng đâu nhất thiết lúc nào cũng kề kề bên anh, điều đó làm cho anh cảm thấy mình giống như là đang bị giám sát, áp lực của anh lại càng tăng thêm.
“Anh có bao giờ nói như thế đâu, em vẫn rất là xinh đẹp như khi chưa mang thai vậy. Có điều, bụng em mỗi lúc một lớn, phải ở nhà dưỡng thai cho con khỏe mạnh. Bác sĩ nói người mẹ phải ổn định cảm xúc thì mới tốt cho con được, em xem người lúc nào cũng dễ nổi giận, nghi ngờ vô cớ, không có lý lẽ. Như thế sao có thể tốt cho con được.”
Gần đây không hiểu sao mỗi buổi tối, Bạch Vân Khê đều cảm thấy đau bụng, có một lần vì đau mà tỉnh lại khi đang ngủ, Trình Lãng nhìn thấy sắc mặt cô trắng bệnh rất lo lắng. Anh kêu đi bệnh viện kiểm tra, nhưng cô không chịu đi. Ngày hôm sau, cô lén lút đi kiểm tra thì nói là không có vấn đề gì.
Trình Lãng không yên tâm lắm kể từ lần đó, anh rất muốn đi kiểm tra chung với Bạch Vân Khê, anh muốn biết con anh đang phát triển đến đâu rồi.
“Đúng rồi, anh sẽ sắp xếp một buổi chúng ta cùng nhau đi khám thai, thuận tiện anh hỏi bác sĩ vấn đề của em luôn, tại sao em lại hay đau bụng đến như vậy, không giống như là con đang đạp.”
Trình Lãng tùy ý nói một câu, Bạch Vân Khê sửng sốt, liền khẩn trương trở lên.
“Anh bận nhiều việc như thế, để em đi với mẹ là được. Gần đây, công ty xảy ra nhiều việc anh nên tập trung vào công việc đi để kiếm tiền nhiều một chút nuôi con.”
“Thật sự là không cần anh đi theo sao? Anh có thể sắp xếp thời gian được.” Trình Lãng cảm thấy Bạch Vân Khê rất lạ, không phải mỗi một người vợ đều muốn cùng chồng mình đi khám thai sao? Thế nào Bạch Vân Khê lại cứ muốn đi cùng mẹ, giống như là không thích anh đi chung vậy, mà kết quả khám như thế nào thì cô cũng không nói cho anh biết.
“Không cần anh đi theo thật mà, là tại em không tốt, luôn đa nghi người khác. Em cũng không biết như thế nào, luôn không thể khống chế được cảm xúc bản thân, anh không giận em chứ.”
Bạch Vân Khê nhún nhường một bước, Trình Lãng cũng không thể nói gì. Người mang thai, trong người lúc nào cũng cảm thấy khó chịu, không thoải mái, sao anh có thể trách cứ cô được nữa.
“Là cũng tại anh không tốt, không thể chăm sóc em kỹ càng. Anh chỉ hy vọng em đừng suy nghĩ nhiều. Anh đã kết hôn với em rồi thì sẽ không có người phụ nữ khác bên ngoài. Em đừng vì chuyện không đâu này mà để trong lòng, ảnh hưởng đến con không tốt