Chương
“Chúng ta về phóng khám bệnh trước, rồi ta sẽ nói rõ cho Bạch tiểu thư.” Bạch Vân Khê cười tủm tỉm đỡ Tần Lệ đi theo phía sau bác sĩ Trương.
Bác sĩ Trương lặng lẽ nhìn cái bảng kết quả, phiền muộn thở dài một hơi. Quả nhiên là giống với suy đoán của ông. Một lúc sau, không biết nên mở miệng nói thế nào.
“Bác sĩ, đứa bé này của tôi có phải là con trai không, trực giác nói cho tôi biết nó là con trai, khả năng cao là sẽ giống ba nó.”
“Con trai, đúng là con trai. Chỉ là…Đứa bé này, tôi nghĩ là cô vẫn không nên cần nó.” Bác sĩ Trương đẩy đẩy gọng kính lên trên sóng mũi, ông thận trọng nói.
Tuy rằng ông biết không có một người mẹ nào có thể chấp nhận cái sự thật tàn nhẫn này, nhưng ông là một bác sĩ, ông nên đem mọi việc nói rõ ra.
“Bác sĩ Trương, ông…Ông nói như vậy là có ý gì? Đừng có đùa tôi như vậy chứ, không vui đâu.” Bạch Vân Khê nở nụ cười cứng đờ, tại sao lại không cần con của cô chứ, con của cô có vấn đề gì?
“Tiểu thư Bạch, tôi không nói đùa. Kết quả đã cho thấy, tim của đứa trẻ đã ngừng đập, cũng không nhìn thấy các hoạt động của đứa trẻ. Với những biểu hiện này thì đứa trẻ đã bị chết trong bụng mẹ. Tôi nghĩ là cô nên mau chóng đi làm phẫu thuật. Bằng không, chậm trễ sẽ xảy ra tổn hại lớn đến cơ thể.”
“Ông nói bậy, cái gì mà đã chết rồi. Con của tôi đang rất là khỏe mạnh, sao có thể chết rồi. Có phải là ông già rồi, mắt mờ yếu kém nên nhìn lầm. Mẹ, chắc chắn sự thật không phải là như thế, chuyện này là không có khả năng, đêm qua con còn nằm mơ thấy nó còn đùa giỡn với con.”
Bạch Vân Khê nguyện ý đi vào u mê, tin rằng con trai cô vẫn còn sống, cô không có khả năng là đứa bé chết rồi, nhất định là người ta nói dối.
“Đau bụng liên tục, đây là dấu hiệu của những người sinh non. Thai nhi bây giờ lại không có tim đập, nếu như cô không làm phẫu thuật phá thai thì đứa bé cũng không giữ nổi.” Lúc này đầu óc Bạch Vân Khê quay cuồng, căn bản là nghe không lọt chữ nào.
“Vân Khê, Vân Khê! Con bình tĩnh một chút, nghe bác sĩ nói, con còn trẻ, về sau còn có rất nhiều cơ hội, chỉ cần bồi bổ thân thể tốt, con cái nhất định sẽ có lại.” nhìn phản ứng của Bạch Vân Khê kích động như vậy, Tần Lệ vô cùng khổ sở.
Con gái của bà đúng là mệnh khổ, mới có thai không được bao lâu, vui mừng chưa được lâu, thì đứa bé lại không còn nữa.
“Con bình tĩnh một chút, hiện tại là may chúng ta phát hiện kịp thời, mẹ với con sẽ xử lý cái thai này, về sau sẽ có đứa khác, như vậy là được giải quyết rồi.”
“Con không rõ, rõ ràng con của con vẫn bình thường, sao có thể chết được. Đều là người khác ganh tỵ với con cho nên mới lừa gạt con.” Bạch Vân Khê giống như một người điên, hoảng loạn, đẩy tay Tần Lệ ra.
Tần Lệ giữ thế cân bằng không vững, liền ngã trên mặt đất, nửa ngày vẫn không gượng dậy được. Bác sĩ Trương chạy nhanh tới đỡ bà dậy, Bạch Vân Khê đã chạy đi được một đoạn.
Tần Lệ lo lắng cho con gái của mình sẽ xảy ra chuyện, nào có quan tâm để bản thân mình, đứng lên đuổi theo.
Bạch Vân Khê ôm bụng của mình lại, liều mạng chạy ra bên ngoài, nước mắt cứ như thế mà không ngừng tuôn trào.
Con của cô…Đây là đứa con đầu tiên của cô và Trình Lãng, tại sao cứ như thế mà biến mất. Cô không tin, đây là giả, là người ta lừa cô.
Bạch Vân Khê không còn sức lực, ngồi xổm xuống khóc rống lên. Vì sao ông trời lại đối xử không công bằng với cô, đứa con của cô, tài sản duy nhất của cô để trụ lại Trinh gia, ông ấy cũng cướp đoạt đi, là ông ta muốn phá hoại cuộc đời của cô mà.
Tần Lệ chịu đau trên người, vất vả lắm mới đuổi kịp. Nhìn con gái của mình ngồi xổm khóc lớn, tâm bà như có ai đó khứa từng dai, rất đau đớn. Tại sao con của bà lại là nằm trong số đó, tại sao những chuyện này không xảy ra trên người Bạch Hiểu Nguyệt mà lại là Bạch Vân Khê, thật không công bằng.
“vân Khê, có mẹ ở đây, mẹ sẽ giúp con nghĩ cách. Chúng ta sẽ nói cho Trình gia biết, về sau con với Trình Lãng sẽ có một đứa con khác.”
Bạch Vân Khê vừa nghe Tần Lệ định nói chuyện này cho Trình Lãng biết, đột nhiên cô quỳ gối trên mặt đất, ôm lấy Tần Lệ cầu xin.
“Mẹ, mẹ không thể nói cho Trình gia biết được, tuyệt đối không thể. Nếu như con không có đứa trẻ này thì con cũng sẽ bị đuổi ra khỏi Trình gia. Mẹ nỡ nhìn thấy con như thế sao?”
Vốn Trình gia chẳng ai ưa thích gì cô, chuyện lần này mà nói cho họ biết, có khi còn nhân cơ hội này đuổi cô ra khỏi cuộc sống hào môn. Bao nhiêu nỗ lực trước đây đều tan biến hết.
“Vân Khê, vậy phải làm sao bây giờ? Chuyện này đâu thể nào giấu được họ.” Bạch Vân Khê hít một hơi thật sâu, ổn định lại cảm xúc của mình, từ trên mặt đất lên, nhìn Tần Lệ, trịnh trọng nói.
“Đứa bé này không còn nữa, con sẽ không để nó chết một cách bình thường như thế.”Lần đầu tiên Tần Lệ nhìn thấy con gái bà đáng sợ như vậy, ánh mắt đó làm bà thấy lạnh sống lưng.