Cưới Nhanh Và Chỉ Sủng Một Người

chương 371

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

“Dạ!” Bạch Vân Khê lên tiếng, nhưng nói thì nói, còn có thể thực hiện được hay không lại là một chuyện khác.

Trên đời này không có chuyện gì hứa là có thể làm được, chính cô là minh chứng rõ nhất. Lúc trước, Trình Lãng cũng hứa với Bạch Hiểu Nguyệt đủ điều, sẽ không yêu ai khác ngoài Bạch Hiểu Nguyệt. Nhưng kết quả thì sao, chẳng phải Trình Lãng đã lên giường với cô, cô chỉ dùng một chút thủ đoạn, Trình Lãng đã liền bị thu phục.

Hiện tại bên ngoài nhiều phụ nữ còn thủ đoạn hơn cô, cô sao có thể không đề phòng được. Trình Lãng có thể từ bỏ Bạch Hiểu Nguyệt với mối tình bảy năm, hà cớ gì Trình Lãng lại không thể vứt bỏ cô thêm một lần nữa. Người ta nói không sai, ngựa quen đường cũ.

Chẳng qua, cô có thể trụ vững tại nhà họ Trình được đến bây giờ là nhờ vào đứa con trong bụng cô… Nghĩ đến đây, trong lòng Bạch Vân Khê lại nổi lên một trận lo lắng. Lần trước kiểm tra, bác sĩ nói có chút vấn đề nhưng lại không thể chẩn đoán rõ ràng là gì. Bác sĩ hẹn lần sau đến nhất định sẽ có kết quả.

Bạch Vân Khê không khỏi lo lắng, đứa bé này …ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện được.

Trở lại văn phòng, Bạch Hiểu Nguyệt nhìn thấy rất nhiều cuộc gọi nhỡ, đều là của Vân Thiên Lâm, cô nhanh chóng nối máy với anh.

Vừa đứng ở cửa sổ nhìn xuống dưới, cô đã thấy một chiếc xe thể thao màu trắng dưới lầu, đó chính là xe của Vân Thiên Lâm.

Điện thoại nhanh chóng được anh bắt máy, Bạch Hiểu Nguyệt nghe thấy mấy tiếng động bùm bùm gì đấy, cảm thấy không đúng. Chẳng lẽ, chiếc xe dưới lầu không phải là anh sao?

“Xong rồi?”

“Dạ, xong rồi. Anh bây giờ đang ở đâu, ở nhà hay là đang ở công ty tăng ca?” Vân Thiên Lâm vừa vặn hoàn thành xong bản kế hoạch dự án, đóng máy tính lại.

“Em đoán xem?” Ở một bên sườn mặt nhìn tòa cao ốc, anh không thấy rõ lắm, nhưng có thể cảm giác được, cô ở đâu đó trên tầng cao đã nhận ra chiếc xe của anh.

“Nếu em đoán không lầm, vì quá nhớ thương bà xã của mình, nên ông Vân không kìm được, tức tốc chạy tới dưới lầu Vinh Thăng, vừa đợi vừa tăng ca.”

Nghe Bạch Hiểu Nguyệt tự luyến bản thân, anh không nhịn được cười không khép miệng lại được. “Không ngờ bà Vân lại nghĩ mình quan trọng đến thế.”

Bạch Hiểu Nguyệt tức tốc xoay người, thu thập của mình nhanh chóng rồi vội vã đi tới thang máy.

“Chậm một chút, đừng vội, anh vẫn là đang chờ em, không có bỏ người lấy của.” Nghe tiếng bước chân dồn dập trong điện thoại, trong lòng Vân Thiên Lâm ấm áp.

“Em đói bụng rồi, chút nữa anh phải cùng em đi ăn báng ngọt, sau đó lại ăn…” Thang máy truyền đến tiếng nói huyên thuyên của Bạch Hiểu Nguyệt, ở trong xe, Vân Thiên Lâm một tai nghe cô nói, mắt vẫn không ngừng dõi theo cửa của Vinh Thăng.

“Bác sĩ, có phải là nhầm lẫn gì rồi không, kiểm tra lại một lần nữa thử xem.” Tần Lệ không thể tin được cái lời phán quyết của bác sĩ, đầu óc bà bây giờ là một mảnh trống rỗng.

“Khám thai lần trước, tôi không dám chắc chắn lắm. Muốn chẩn đoán chính xác thì phải xem kết quả lần này thế nào, bà xem lần này là tôi bảo đảm danh dự của một vị bác sĩ. Nguyên nhân thành ra như thế này thì có rất nhiều, bất quá cô gái còn rất trẻ, mới kết hôn thì về sau sẽ có cơ hội lại thôi. Muốn như thế thì phải lấy cái thai trong bụng ra.”

Rốt cục là con của bà đã tạo ra cái nghiệt gì để thành ra nông nỗi này. Cháu của bà, đã… “Con gái của tôi mỗi ngày đều được bồi dưỡng rất tốt, sao có thể thành ra như thế này? Đây là nói dối.” Tâm lý của Tần Lệ, người làm bác sĩ như ông đều hiểu, có điều ông thấy qua quá nhiều trường hợp rồi, cũng không phải là hiếm gì. Chỉ mong là người nhà sớm vượt qua đau thương rồi quyết định nhanh chóng.

Tần Lệ nghĩ kể từ khi có thai, mỗi lần nói đến đứa trẻ đều vui vẻ. Nếu như Vân Khê biết đứa con của mình là cái kết quả này, liệu có thể chịu được cú sốc này không?

Bạch Vân Khê nằm trên giường có chút khẩn trương. Lần trước, bác sĩ nói bụng cô có vấn đề, cô rất là lo lắng, ngoại trừ bản thân cô hay bị đau bụng ra thì cũng không có gì khác, mọi vấn đề khác đều bình thường. Chắc là sẽ không có vấn đề gì nghiêm trọng. Bạch Vân Khê nhìn ra phía cửa mong ngóng bác sĩ tới để thông báo kết quả.

Cuối cùng bác sĩ cũng đến, Bạch Vân Khê chờ mong nói: “Bác sĩ, thế nào rồi? Con của tôi vẫn khỏe mạnh chứ. Là con trai hay là con gái?” Bạch Vân Khê mong đứa trẻ này là con trai hơn, thế thì địa vị của cô ở Trình gia sẽ được củng cố hơn rất nhiều.

“Đây là bảng kết quả, cô chưa cho bác sĩ Trương, đến lúc đó, ông ấy sẽ giải thích cho cô hiểu.” Bạch Vân Khê nhìn bảng kết quả kiểm tra, cô tùy ý liếc quá rồi đi ra ngoài, cô cũng không để ý vị bác sĩ phía sau nhìn bóng dáng cô rời đi, bất đắc dĩ thở một hơi dài.

“Bác sĩ Trương, ông nhìn xem kết quả này nói gì thế.” Bạch Vân Khê vẫn chưa biết cái gì, cô còn đang nghĩ đến con của cô là một bé trai.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio