Chương
“Con biết rồi, nhất định vào hôm sinh nhật chú, con sẽ tới.” Bạch Ngọc Dương không nghĩ tới Bạch Hiểu Nguyệt lại đáp ứng nhanh đến như vậy, ông còn đang suy nghĩ rất nhiều cách, phân tích nhiều trường hợp khác nhau xảy ra để thuyết phục Bạch Hiểu Nguyệt, ai ngờ ông lại được đồng ý một cách dễ dàng. Trong lòng ông cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Tốt lắm! Ha ha! Chú cũng không còn chuyện gì khác, chú không làm phiền đến hai đứa con nữa, chú về trước đây.” Mẹ Ngô đứng dậy tiễn Bạch Ngọc Dương đi, Bạch Hiểu Nguyệt cũng đứng dậy theo tiễn Bạch Ngọc Dương ra đến cửa, chỉ có Vân Thiên Lâm là ngồi đó, ánh mắt lạnh nhìn Bạch Hiểu Nguyệt, anh hoàn toàn không đồng ý với quyết định của cô. Gia đình của ông ta đối xử với Bạch Hiểu Nguyệt thế nào chứ, đến đây muốn mời thì sẽ đi sao?
“Bạch Hiểu Nguyệt, em đã hỏi qua ý kiến của anh chưa, tại sao em lại tự ý quyết định. Ai biết được họ có âm mưu gì, anh không đồng ý cho em đi. Không có anh ở đó, bọn họ hãm hại em, thì anh trở tay thế nào kịp.”
Bạch Hiểu Nguyệt thở dài, người đàn ông này lại giở thói trẻ con. Cô đi tới ngồi trên đùi, tay choảng qua cổ anh. Chẳng phải Vân Thiên Lâm thích nhất là dỗ ngọt? Cô xuống nước với anh mấy câu là được thôi.
“Ai nói là em đi một mình, anh phải đi dự sinh nhật chung với chú em. Nếu như có chuyện gì xảy ra, có anh ở đó, còn có thể bảo vệ em cơ mà.”
Vân Thiên Lâm nheo mắt nhìn cô nguy hiểm, tay anh siết chặt lại eo cô, nói: “Em biết khôn ra đấy.” Nói rồi, Vân Thiên Lâm hai tay bồng cô lên đi trên lầu, bị hành động đột ngột của anh, Bạch Hiểu Nguyệt giật mình sợ té, bám chặt lấy anh hơn.
“Thả em xuống, em tự đi được.”
Vân Thiên Lâm cúi đầu nhìn cô mỉm cười, chân dừng bước lại ở trên cầu thang, hướng tới cô trả lời.
“Em nghĩ rằng anh làm vệ sĩ cho em sẽ miễn phí à, đừng mơ. Em phải trả công cho anh xứng đáng, thiệt thòi một chút cũng không được.”
Bạch Ngọc Dương từ biệt thự đi ra, điều cần làm trước tiên là ông gọi cho Tần Lệ trước báo tin tức. Nghe Bạch Ngọc Dương thông báo là Bạch Hiểu Nguyệt đã đồng ý, Tần Lệ vừa vui mừng cũng vừa thở phào nhẹ nhõm. Bà đang lo lắng sợ Bạch Hiểu Nguyệt sẽ không tới.
Nghĩ như thế, Tần Lệ lập tức gọi cho điện thoại cho Bạch Vân Khê. Bà lại nghĩ đến cái kế hoạch kia thì trong lòng lại càng lo lắng, lỡ như lúc đó xảy ra sai sót, bị bại lộ thì biết làm thế nào.
Mấy ngày qua bà đều không ngủ được, trong đầu lúc nào cũng suy nghĩ đến chuyện của Bạch Vân Khê, bà vẫn thấy chuyện này quá mạo hiểm, bà nên khuyên nhủ con gái của mình từ bỏ cái kế hoạch này.
“Vân Khê à! Là mẹ đây.” Điện thoại nhanh chóng được Bạch Vân Khê bắt máy, cô ở nhà ngồi chờ tin tức đúng là sắp điên luôn rồi, chỉ sợ Bạch Hiểu Nguyệt cứ sống chết không chịu tới, thế thì cô phải làm sao?
“Mẹ! Thế nào rồi, nó có đồng ý đến không?” Câu đầu tiên Bạch Vân Khê mở miệng ra chính là hỏi ý này.
“Nó đống ý rồi, có điều, Vân Khê, nghe mẹ nói, chuyện này mẹ thấy chúng ta vẫn là nên thôi đi. Mấy ngày gần đây mẹ vẫn luôn nghĩ về nó, mẹ thấy nó quá nguy hiểm, an toàn không cao.”
“Mẹ, con không còn sự lựa chọn nào khác, chẳng lẽ mẹ muốn người của Trình gia đuổi con ra khỏi nhà sao?” Hiện tại cuộc sống cô có được trong thế giới thượng lưu đều là bởi vì đứa nhỏ này. Nếu như Trình gia biết cô bị sảy thai, không cần nghĩ cũng biết kết quả sẽ như thế nào.
“Vân Khê, mẹ biết chứ…Nhưng kế hoạch này có quá nhiều lỗ hổng, có nguy cơ bị bại lộ rất cao, còn chưa nói đến sẽ gây nguy hiểm cho cơ thể của con.” Tần Lệ nhìn thấy con gái của mình cứ cố chấp như thế, trong lòng bà bối rối và hoảng loạn không thôi.
Bà mặc kệ Bạch Vân Khê có bị đuổi gia ra khỏi Trình gia hay không? Tuy bà hy vọng con gái sẽ được gả vào một gia đình tốt, có điều kiện đầy đủ nhưng để đánh đổi mạng sống thì không đáng. Bà cần mạng sống của con gái bà hơn.
“Mẹ, chuyện này mẹ không cần phải lo lắng. Con có sự chừng mực của con, sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu. Đến lúc đó, mẹ chỉ cần phối hợp tốt với con được rồi, có biết không?”