Chương
“Vân Khê…Con nên suy nghĩ lại, đây không phải là chuyện nhỏ đâu.” Tần Lệ lại một lần nữa cầu xin con gái, bà mong con gái có thể hồi tâm chuyển ý. Khi nào thì con gái của bà lại trở nên lớn mật như vậy, chuyện gì cũng dám làm.
“Mẹ à, mẹ đừng dài dòng nữa, kế hoạch chưa bị bị lộ thì đã bị mẹ tiết lộ rồi đó. Con nói không có vấn đề gì là không có vấn đề gì.”
“Vân Khê, con…”
“Được rồi, mẹ phiền quá đi! Con thấy mẹ lớn tuổi rồi nên lá gan nhỏ đi, con không sợ thì mẹ sợ cái gì. Chuyện này cứ giải quyết như vậy đi, nếu như mẹ mà không giúp con thì con tự làm một mình, khỏi phải làm mẹ sợ bị coi là tòng phạm.”
Bạch Vân Khê bị những lời của mình mẹ mình nói, cô không còn kiên nhẫn nữa. Trước kia, mẹ của cô đâu có như vậy, lớn tuổi rồi nên cái gì cũng sợ. Chuyện này mà làm trót lọt, mẹ không những sẽ vui mừng mà còn cảm ơn cô vì đã loại bỏ được Bạch Hiểu Nguyệt.
“Vân Khê…” Tần Lệ cứ tưởng sẽ khuyên nhủ được con gái của mình, vì bà mà mềm lòng, nào đâu con gái bà còn tức giận hơn nữa, cúp máy trước cả bà. Nghe tiếng bíp bíp của điện thoại, Tần Lệ thở dài, không biết vì sao mà cảm thấy lần này sẽ không thuận lợi như mọi khi.
Nhưng tính tình của Bạch Vân Khê bây giờ rất đáng sợ, nói cái gì cũng không chịu nghe. Cứ nhất quyết làm theo ý mình.
“Em đang gọi điện thoại cho ai mà thất thần như vậy” Đột nhiên phía sai truyền đến tiếng nói của Trình Lãng, Bạch Vân Khê nắm chặt điện thoại trong tay hoảng sợ, không phải là Trình Lãng đã nghe được cái gì rồi chứ. Bạch Vân Khê quay người lại thấy Trình Lãng đang cầm cốc cà phê trong tay.
Bạch Vân Khê thở nhẹ ra, chắc là anh mới đến nên không nghe đoạn hội thoại trước đó của cô.
“Không có gì, là mẹ gọi đến. Không phải cách mấy ngày nữa là sinh nhật của ba của em sao, mẹ sợ anh mua cái gì đó đắt tiền quá nên mới gọi nhắc nhở chúng ta không nên tiêu tiền hoang phí, mẹ còn xót cho anh là kiếm tiền không dễ dàng gì?”
Trình Lãng tiến tới vài bước, nửa ngày trôi qua mà vẫn chưa nói câu nào, chỉ nhìn cô. Cái ánh mắt này của anh, làm cho Bạch Vân Khê có chút chột dạ, căng thẳng trở lên. Chẳng lẽ…lúc này anh nghe được cái gì rồi sao?
Bạch Vân Khê bấu chặt di động trong tay, bất giác mồ hôi chảy ra tầng tầng lớp lớp, tim không tự chủ cũng đập mạnh như trống, chắc chắn là Trình Lãng vẫn chưa nghe được cái gì.
“Em sao vậy? Bị sốt à? Nhìn xem, trán em đều toàn là mồ hôi.” Trình Lãng nhìn Bạch Vân Khê có chút lạ, hôm nay cô ấy cứ thấp thỏm không yên, không giống bình thường có chút kiêu kỳ, cô ấy đang khẩn trương cái gì.
“Không bị sốt, là em nóng quá nên đổ mồ thôi. Không phải mấy người có thai nhiệt độ cơ thể sẽ tăng cao sao. Ha ha! Anh xong việc rồi?”
“Còn một chút nữa, cà phê hết nên anh đi pha, sẵn tiện anh đi qua phòng ngủ xem em một chút. Anh tưởng em thức giấc do con đạp, lại đây anh kiểm tra thử xem.” Trình Lãng theo bản năng đem tay đặt lên bụng cô, cảm nhận sự tồn tại của con anh.
Hiện tại bụng của Bạch Vân Khê đã lộ rõ, hẳn là con của anh biết đạp rồi. Gần đây, cô lại còn hay đau bụng, chắc chắn là con nghịch ngợm mẹ nó.
“Gần đây con của anh có quấy phá em không? Mấy ngày gần đây anh bận quá nên không kịp nghe em báo cáo tình hình của con.”
Nói đến đứa con, trong lòng Bạch Vân Khê lại lo sợ và đau lòng xen kẽ lẫn nhau. Nó đã không còn nữa rồi, thì sao có thể quấy phá cô được. Nhìn Trình Lãng lúc này ôn nhu tươi cười ấm áp trước bụng của cô, nếu như anh biết được sự thật, liệu anh có còn giữ cô lại bên cạnh không?
“Em cũng đang thắc mắc đây. Con của anh gần đây rất an phận, không ầm ĩ như trước nữa.” Trình Lãng gật gật đầu, đúng là an phận thật, anh sờ bụng cô mãi mà vẫn chẳng thấy động tĩnh gì. Trình Lãng liền quỳ xuống dưới sàn, áp tai mình vào bụng cô nghe ngóng.
“Không nháo lên cũng tốt, nếu không lại làm em vất vả hơn. Em đi khám bác sĩ sao rồi, kết quả có vấn đề gì không?” Vốn dĩ làm chồng, bận thế nào thì anh cũng nên đi chung với cô, nhưng cô cứ nhất mực không cho anh đi, anh cũng hết cách.