Chương :
Trên khuôn mặt già nua của Mặc Kính Đằng hiện lên tia không hài lòng, ông ấy hài lòng nhất với người con trai này nhưng anh cũng là người khiến ông ấy khó chịu nhát.
“Nó nói Ôn Nhiên không phải con gái của Ôn Hồng Duệ mà là con gái của Cố Nham, ba gọi con về là muốn nghe thử ý kiến của con.”
Ánh mắt sắc bén của Mặc Kính Đằng nhìn chằm chằm Mặc Tu Trần, anh cong môi chế nhạo: “Ông đã biết rồi mà còn muốn tôi nói cái gì?”
Xem ra Mặc Tử Hiên đã bỏ không ít công sức, người biết thân thế của Ôn Nhiên chỉ có máy người, anh ta muốn trong thời gian ngắn điều tra ra thì cũng không dễ dàng.
Trừ khi, ngay từ đầu anh ta đã nghi ngờ Ôn Nhiên có liên hệ với nhà họ Có nên mới có thể khóa mục tiêu.
Mặc Kính Đằng cau mày, vẻ mặt tràn đầy nghiêm túc: “Ba muốn biết có phải Ôn Nhiên thật sự không thể sinh con, con và nó kết hôn lâu như vậy rồi mà nó vẫn chưa có thai…”
“Đó là bởi vì tôi không muốn có con, không liên quan gì đến Nhiên Nhiên.”
Trong lòng Mặc Tu Trần giật mình, nhưng vẻ mặt không hề thay đổi.
Chỉ là giọng điệu của anh càng ngày càng lạnh, làm sao Mặc Tử Hiên biết được?
Mặc Tử Hiên!
Cho dù cậu ta biết thân thế của Nhiên Nhiên thì cũng không thể biết rõ như thế được, biết được tình hình cụ thể cũng chỉ có mấy người.
“Tu Trần, điều mà lúc trước cậu nghỉ ngờ có lẽ là đúng.”
Trong đầu anh chợt lóe lên lời nói của Đàm Mục, lần trước Đàm Mục nói vết thương trên mặt của Tiêu Văn Khanh đã hoàn toàn lành lặn. Bà ta và Ngô Thiên Nhất ở ẳn, không dễ để chữa lành vét thương trên mặt ngay lập tức.
Và trước đó anh đã nghỉ ngờ có một chuyên gia khác đứng sau nhà máy Dược phẩm của Ngô Thiên Nhất.
Kết hợp với một số chuyện năm đó, anh cảm thấy có lẽ Tiêu Văn Khanh và Phó Kinh Nghĩa có liên hệ, cho dù bà ta không có liên hệ thì Ngô Thiên Nhát và Phó Kinh Nghĩa cũng có liên hệ.
“Con không muốn có con, Tu Trần, con đang bao biện cho Ôn Nhiên.”
Đột nhiên Mặc Tu Trần nở nụ cười.
Nụ cười không hề có độ ấm, ngược lại nó khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.
Vẻ mặt Mặc Kính Đằng thay đổi, tức giận nhìn anh: “Con đang cười cái gì?”
“Tôi cười ông chỉ biết một mà không biết hai, bị người ta coi như khỉ mà chơi, bị lợi dụng làm công cụ để tấn công người khác mà bản thân ông còn không nhận ra.” Lời nói của Mặc Tu Trần tràn đầy chế giễu và khinh thường, thành công chọc giận Mặc Kính Đằng: “Tu Trần, con có ý gì?”
Mặc Tu Trần hừ lạnh, anh nhìn lên lầu: “Mặc Tử Hiên chỉ nói cho ông biết Nhiên Nhiên là con gái của nhà họ Có, cô ấy không thể sinh con, nhưng cậu ta lại không nói cho ông biết mình đã nghe thấy những điều này ở đâu, đúng không?”
“Đương nhiên là nó điều tra ra.”
Trong lòng Mặc Kính Đằng cũng dấy lên nghỉ ngờ, âm thầm đoán mò, có phải Mặc Tử Hiên điều tra ra hay không.
“Cậu ta điều tra ra? Đúng là chuyện nực cười.”
Mặc Tu Trần kiêu ngạo khinh thường, lạnh lùng nói: “Nhiên Nhiên đúng là con gái của chú Cố, nhưng sức khỏe cô ấy tốt không có vấn đề gì, để tôi nói cho ông biết tại sao Mặc Tử Hiên lại biết những chuyện này.”
Khuôn mặt của Mặc Kính Đằng trở nên khó coi.
Mặc Tu Trần phót lờ lửa giận trong mắt ông ấy, thản nhiên phân tích: “Là Tiêu Văn Khanh nói cho Mặc Tử Hiên biết đó, năm đó Nhiên Nhiên bị đuổi giết chính là do Tiêu Văn Khanh làm. Bà ta biết Nhiên Nhiên là bé gái đã cứu tôi, ôm hận trong lòng, lại bị Phó Kinh Nghĩa xúi giục.”
Khuôn mặt già nua của Mặc Kính Đằng xanh mét, ánh mắt ông ấy nhìn Mặc Tu Trần sắc như dao.
“Vài ngày trước, có người nhìn thấy Tiêu Văn Khanh và Ngô Thiên Nhất ở thành phó B. Vét thương trên mặt bà ta đã được Phó Kinh Nghĩa chữa khỏi, ngay cả vụ tai nạn công trường lần trước cũng do bà ta và Ngô Thiên Nhất âm thầm kiểm soát. Bọn họ muốn có được tập đoàn MS, ông gọi Mặc Tử Hiên quay lại vừa hay đúng ý của bọn họ.”