Chương :
“Có phải Mặc Tử Hiên nói với ông rằng cậu ta và Tiêu Văn Khanh không hề liên lạc với nhau, xem ra ông không chỉ già rồi mà còn dễ bị lừa. Lúc trước bị Tiêu Văn Khanh lừa xoay như chong chóng, không ngần ngại giết vợ mình.
Bây giờ, ông lại bị con trai của Tiêu Văn Khanh lợi dụng như một công cụ làm hại người khác, ba, tôi thực sự nghi ngờ ông làm cách nào mà phát triển được tập đoàn MS cho đến tận bây giờ.”
“Con…”
Mặc Kính Đằng bị anh chọc vào vết sẹo, tức ngực thở dốc một hồi, sắc mặt từ xanh tái thành trắng bệch, ánh mắt trừng lớn, chỉ tay về phía anh nhưng không nói thêm được gì.
Ánh mắt Mặc Tu Trần lạnh lùng: “Ông đừng kích động, những gì tôi nói chỉ là sự thật mà thôi. Mặc dù ông không phải là một người ba đủ tư cách, nhưng tôi là một đứa con có hiếu nên tôi không đành lòng nhìn ông bị lừa hết lần này đến lần khác. Những gì Mặc Tử Hiên nói với ông đều đến từ chỗ của Tiêu Văn Khanh, không phải sự thật mà cậu ta tìm ra.”
“Mục đích của cậu ta là muốn chia rẽ tôi và Nhiên Nhiên, Tiêu Văn Khanh biết tôi yêu Nhiên Nhiên, nếu ông chia rẽ chúng tôi, hai cha con ta sẽ trở mặt với nhau. Đến lúc đó, Mặc Tử Hiên sẽ thành công tiếp quản tập đoàn, cũng có nghĩa là bà ta và Ngô Thiên Nhất có được tập đoàn.”
Mặc dù Mặc Kính Đẳng rất tức giận, nhưng ông ấy không nói gì, ngón tay chỉ về phía anh hồi lâu cũng từ từ rũ xuống.
Dường như ông ấy đang suy xét xem lời nói của anh có phải là thật hay không.
“Tin hay không thì tùy ông. Ba, hồi đó tôi suýt chết trong tay Tiêu Văn Khanh, uống thuốc vài năm “vết thương” của tôi mới khỏi. Đừng nói đến việc tôi và Nhiên Nhiên chưa có kế hoạch sinh con, cho dù chúng tôi đã lên kế hoạch có con mà mãi vẫn chưa có thì đó cũng chỉ là vấn đề của tôi, không hề liên quan gì đến cô ấy.”
“Con, không phải con đã khoẻ rồi sao?”
Vẻ mặt Mặc Kính Đằng thay đổi vài lần, không biết là cảm thấy nhục nhã hỗ thẹn vì bao năm qua mình đã thờ ơ với anh hay bị sốc vì những gì anh nói.
“Khoẻ rồi?”
Mặc Tu Trần nhếch khóe môi.
Đúng vậy, anh khoẻ rồi. Nhưng khi Mặc Kính Đằng hỏi những lời này, anh không biết nên buồn cười hay đáng buồn.
Khi chú Cố và nhóm chuyên gia nói với họ về kết quả chẩn đoán, ông ấy đã nói gì? Cả đời này anh sẽ không bao giờ’ quên, ba ruột của anh đã nói với chú Có rằng anh không thể chữa trị được thì bỏ đi.
Dù sao thì nhà họ Mặc vẫn còn có Tử Hiên, sau này Tử: Hiên có thể sinh thêm vài đứa.
Mẹ anh đã nhảy lầu, anh cũng tàn phế rồi, có thể nói Mặc Kính Đằng đã hoàn toàn bỏ rơi anh, để anh tự sinh tự diệt.
Nếu không có chú Cố động viên và ba người anh em tốt Cố Khải, Hạo Phong và Đàm Mục ở bên anh, thì anh đã thực sự như vậy rồi. Làm gì còn có ngày hôm nay, anh còn có thể tiếp quản tập đoàn, ngồi ở đây nói chuyện với ông ấy.
Ánh mắt Mặc Kính Đằng lóe lên, lời giễu cợt của Mặc Tu Trần khiến ông ấy áy náy.
“Chữa lành hoàn toàn đâu có dễ dàng như vậy.”
Đột nhiên giọng nói của Mặc Tu Trần trở nên lạnh như băng: “Bây giờ tôi vẫn đang uống thuốc, ông có tin không?
Chắc chắn ông sẽ không tin, bởi vì ông chưa bao giờ quan tâm đến tôi, thứ mà ông quan tâm chỉ là lợi ích của ông mà thôi.”
Mặc Kính Đằng kinh ngạc nhìn Mặc Tu Trần, ông ấy thật sự không biết.
“Lần kiểm tra sức khỏe của tôi lần trước đã phát hiện ra vấn đề, giống như những gì tôi nói với ông vừa rồi, cho dù có vấn đề gì thì người có vấn đề cũng là tôi chứ không phải Nhiên Nhiên. Lúc đó tôi rất suy sụp, là Nhiên Nhiên đã nói với tôi rằng lúc đầu “bệnh” của tôi có thể chữa khỏi thì bây giờ cũng có thể được chữa khỏi.”
“Cô ấy nói trước đây cô ấy không thể ở bên cạnh tôi, sau này dù có chuyện gì xảy ra cô ấy cũng sẽ ở bên cạnh tôi, có phúc cùng hưởng có nạn cùng chịu, dù người có bệnh là tôi nhưng cô ấy cũng sẽ cùng tôi uống thuốc. Ông có thể hỏi thím Trương, hoặc là bây giờ ông đến nhà tôi xem xem, có phải mỗi ngày thím Trương đều sắc hai phần thuốc, một phần là của tôi, một phần là của Nhiên Nhiên cùng uống với tôi.”
Trong lòng Mặc Kính Đằng kinh ngạc đến tột đỉnh.
Ông ấy không ngờ kết quả lại như vậy, vừa rồi lời nói của Mặc Tử Hiên khiến ông ấy rất tức giận. Trong lòng thầm nghĩ, nếu Ôn Nhiên thực sự không thể sinh con, chắc chắn ông ấy sẽ không đề cô ở lại bên cạnh Mặc Tu Trần.