Vì không để người khác nghi ngờ, mặc dù Dương Thiên khống chế Vân thúc, nhưng lại không biểu hiện vẻ khác thường. Họ lại đi một vòng quanh dãy núi Thanh Dương, đợi lúc trời sắp tối mới chuẩn bị quay về. "Dương Thiên, hay là ngươi nghỉ ngơi ở bộ lạc của chúng ta?" Vân thúc mời Dương Thiên. "Vân thúc, ngươi không thể thu nhận hắn!" Ở bên cạnh, thiếu nữ áo lam tên là Tiểu Hân lập tức phản đối. "Đúng vậy! Vân thúc, Dương Thiên lai lịch không rõ, chúng ta tuyệt đối phải nâng cao cảnh giác". Ở bên khác, nhóm Vũ Linh cũng hoàn toàn phản đối ý kiến. "Ngậm miệng!" Vân thúc lớn tiếng nói với mấy người đó. Trong nhóm người này, thực lực của Vân thúc đạt đến cấp Tinh Chủ đỉnh phong, Vũ Linh mới đạt đến bậc tám cấp Tinh Chủ mà thôi. Lúc này trong lòng Vân thúc, Dương Thiên là thần minh duy nhất, những người này dám phản đối thần minh của ông ta, không khỏi làm ông ta phẫn nộ. Đó chính là chỗ khủng khiếp của pháp môn nô dịch linh hồn. Nó sẽ không làm người khác sinh ra chỗ bất thường, nhưng sâu trong linh hồn thì đối tượng bị nô dịch linh hồn vô cùng trung thành, cho dù bây giờ Dương Thiên sai Vân thúc giết chết nhóm người Vũ Linh, Vân thúc cũng sẽ không hề do dự. "Ha ha, Vân thúc, bây giờ quả thực ta không có nơi nào để đi. Ta ở lại bộ lạc các ngươi một đêm, ngày mai sẽ rời đi". Dương Thiên mỉm cười nói. Vừa nãy Vân thúc cũng nói những lời này dưới sự chỉ đạo của hắn, không ngờ rằng nhóm người Vũ Linh lại phản ứng mạnh mẽ vậy. "Đây là do ngươi nói". Tiểu Hân vội vàng nói. Bí cảnh Tụ Tinh tràn ngập nguy hiểm, đầy rẫy sự giết chóc, bộ lạc của họ rất yếu kém, họ vô cùng cảnh giác nhưng Vân thúc là trưởng bối của họ, họ cũng hết cách. Vân thúc thấy Dương Thiên nói vậy cũng không nói thêm gì nữa. "Không ngờ rằng tính cảnh giác của người trong bộ lạc này lại cao như vậy, nếu mình không khống chế Vân thúc, vậy thì cơ bản mình không thể vào trong bộ lạc của họ". Dương Thiên lại thầm nghĩ trong lòng. Thế nhưng, hắn cũng hết cách, ở đây cách thành trì khá xa, bây giờ hắn phải tìm một nơi có thể nghỉ ngơi, rồi tìm hiểu một số tin tức. ... Đây là một bộ lạc rất nhỏ, chiếm diện tích chưa đến mười nghìn km vuông, nhưng bộ lạc lại có rất nhiều người. Có nhiều đứa trẻ chạy đến, nhìn chúng có vẻ rất cường tráng, cho dù chỉ là đứa bé cũng đạt đến cấp Tân Tinh, thực lực vô cùng mạnh mẽ. "Vân thúc, Vũ Linh ca ca, Tiểu Hân tỷ tỷ, các người về rồi!" Bỗng nhiên, có một đứa bé mừng rỡ nói. Bỗng nhiên, rất nhiều người chạy đến cửa thôn. "Ha ha, chúng ta về rồi!" Khuôn mặt nhóm người Vũ Linh lộ vẻ kích động. Dương Thiên đứng trong nhóm người Vũ Linh, nhìn bộ lạc này, bộ lạc rất nhỏ nhưng Dương Thiên nhìn thoáng qua liền thấy một số cường giả cấp Tinh Chủ! Đây chỉ là một bộ lạc yếu nhất trong bí cảnh Tụ Tinh, lại có nhiều cường giả như vậy. "Hửm?" Dương Thiên nhíu mày, hắn cảm nhận được một cỗ khí tức vô cùng nguy hiểm truyền đến. "Thủ lĩnh đến rồi". Trong nhóm người truyền ra tiếng hoan hô. Một người đàn ông trung niên tướng mạo cao to cường tráng đi tới. Dương Thiên cảm nhận một hố đen khổng lồ, người đàn ông trung niên này là cường giả cấp Hắc Động. "Thủ lĩnh". Nhóm người Vân thúc cũng cung kính nói. "Sư phụ!" Vũ Linh cung kính gọi. “Cha!” Khúc Hân vui mừng gọi. "Ha ha, Vân Sơn, xem ra lần này các ngươi thu hoạch không tệ". Khúc Nham cười lớn nói, sau đó ánh mắt lại nhìn về Dương Thiên đứng cuối cùng, hơi kiềm chế nụ cười nói: "Người này là ai?" "Hừ, chỉ là một cường giả có thực lực ở cấp Tinh Vực đỉnh phong mà thôi. Hơn nữa không rõ lai lịch". Tiểu Hân lẩm bẩm ở bên cạnh. "Hồi bẩm thủ lĩnh, người này là Dương Thiên, chúng ta gặp trong dãy núi Thanh Dương. Tiểu huynh đệ Dương Thiên định ở tạm một đêm chỗ chúng ta, ngày mai rời đi". Vân Sơn giải thích. "Được, Vân Sơn, nếu ngươi đã đưa người đến, vậy thì ngươi giải quyết chỗ ở cho tiểu huynh đệ Dương Thiên này". Khúc Nham lại không phản đối ý kiến. Trong lòng ông ta, Vân Sơn chắc chắc là người có thể tin tưởng, đến ông ta cũng từng bước trưởng thành dưới con mắt của Vân Sơn! Hơn nữa thực lực của Vân Sơn đạt đến cấp Tinh Chủ đỉnh phong, là người chắc chắc có thực lực đứng đầu trong bộ lạc của họ, ông ta còn nhiều chỗ cần dùng đến Vân Sơn. "Cảm ơn thủ lĩnh thu nhận". Dương Thiên nghe lời nói của Khúc Nham, lại lên trước nói cảm ơn. Khúc Nham hơi cúi đầu, một cường giả cấp Tinh Vực đỉnh phong mà thôi, ông ta không cho rằng có thể gây ra uy hiếp gì cho họ. Ánh mắt Khúc Nham nhìn nhóm người Vân Sơn. "Xoạt!" Vân Sơn phất tay phải, sau đó một vài thi thể yêu thú khổng lồ xuất hiện, làm đám trẻ mừng rỡ. Đặc biệt là thi thể của Thị Huyết Báo đạt đến một trăm mét, càng khiến nhiều người chấn động. "Đó là Thị Huyết Báo?" "Đúng vậy! Thị Huyết Báo lớn như vậy, nhìn thân thể của nó, thực lực có lẽ sắp đến cấp Tinh Chủ đỉnh phong?" ... Ánh mắt của người bộ lạc Khúc Nham lộ vẻ kinh ngạc. "Tốt! Tốt!" Trong mắt Khúc Nham hiện vẻ vui mừng, sau đó ông ta liền nhìn Vân Sơn nói: "Ngày mai ngươi sai người đến thành Thủy Nguyên trao đổi tài nguyên. Sau đó đưa cho thanh niên trong bộ lạc nâng cao thực lực". Vân Sơn gật đầu, không hề phản đối. "Đi thôi, Dương Thiên, ta đưa ngươi đi đến nơi ở mới". Vân Sơn quay đầu mỉm cười nói với Dương Thiên. Dương Thiên gật đầu. Nhìn bóng dáng hai người rời đi, Khúc Nham nhìn Vũ Linh hỏi: "Dương Thiên đến từ đâu, tại sao Vân Sơn lại nhiệt tình như vậy?"